Căn biệt thự màu trắng xinh đẹp nằm bên bờ sông, cửa đóng im lìm.
Cậu nhóc bảy tuổi ngồi ngoài cửa, đầu cúi thấp, không nói lời nào.
Đưa tay vuốt tóc cậu nhóc, Mimi thở dài một hơi: “Em đừng buồn… Để bé Bông qua Mỹ điều trị cũng tốt mà.
Ở bên đó y học phát triển, thiết bị hiện đại hơn, cơ hội chữa khỏi bệnh sẽ cao hơn.”
Hôm nay cậu nhóc chạy tới đây, muốn thăm em gái sinh đôi, không ngờ đến nơi lại nhận được tin cô bé đã được chuyển sang Mỹ điều trị.
Phần vì không gặp được em gái, phần vì lo lắng, tâm trạng cậu nhóc chùng xuống rõ rệt.
“Chị Mimi, nếu em gái em cần ghép tủy một lần nữa, thì em có thể hiến tủy cho con bé được không?”
“Em và bé Bông là anh em sinh đôi.
Một trong hai người đã mắc bệnh, xác suất để người còn lại mắc bệnh cũng khá cao, nên thường thì sẽ không thể.” Mimi lắc đầu, cố gắng nhớ lại những lời giải thích khó hiểu của bác sĩ Andrey: “Vả lại, em cũng chỉ là một đứa trẻ, về mặt thể chất chưa chắc đã đạt yêu cầu.”
Nhìn sắc mặt cố gắng tỏ ra bình thường nhưng vẫn không giấu nổi buồn bã và lo lắng của cậu nhóc, Mimi lựa lời an ủi: “Sẽ không sao đâu.
Cả hai anh em em đều rất mạnh mẽ, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.”
Cậu nhóc gật gật đầu, không nói gì nữa, cứ yên lặng ngồi như vậy.
Cùng lúc đó, Minh Tuệ nghe thấy tiếng gõ cửa khá dồn dập ở bên ngoài.
Cô hơi nhíu mày, xỏ chân vào dép lê, ra mở cửa.
“Cô là Đào Minh Tuệ?” Hai người mặc cảnh phục nhìn chằm chằm vào người vừa ra mở cửa, ánh nhìn rất thiếu thiện chí.
Trong lòng Minh Tuệ giật thót.
Cảnh sát đã tìm tới tận đây, cô có thể đoán được, nhiều khả năng là do Hà Thu Hoài.
Xem ra hôm nay cô không trở lại phòng tạm giam kia thì không được rồi.
Một trong hai người cảnh sát cầm ảnh chụp in sẵn lên đối chiếu với người trước mặt, sau đó ra hiệu cho người bên cạnh: “Chính là cô ta, bắt lấy đi!” Hướng về phía Minh Tuệ, giọng nói đã trở nên đanh thép: “Đào Minh Tuệ, cô bị bắt vì nghi ngờ liên quan tới vụ mất tích của Dương Quốc Thành, vượt ngục và gϊếŧ người.
Giơ hai tay lên, để ra sau đầu, nếu chống cự sẽ thêm tội cản trở người thi hành công vụ.”
“Gϊếŧ người?” Đôi lông mày của Minh Tuệ nhíu chặt: “Đồng chí cảnh sát, anh có nhầm lẫn ở đâu không? Tôi không hề gϊếŧ người…”
Đang ở trong phòng, Linh Nhi cũng nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, vội vàng chạy ra.
Cô bé đứng chắn trước mặt Minh Tuệ, trừng mắt: “Tiểu thư nhà chúng tôi không hề gϊếŧ người, cũng không liên quan tới vụ mất tích của Dương Quốc Thành.
Anh ta đột nhiên mất tích, các người không đi điều tra từ vợ anh ta, lại tìm đến người vô tội làm gì?”
“Vô tội hay không, luật pháp sẽ có cơ sở để định đoạt.” Viên cảnh sát túm cổ tay của Minh Tuệ, đeo còng tay vào: “Đào Minh Tuệ, cô trói tiểu thư Hà Thu Hoài lại rồi hành hung cô ấy, khiến cô ấy bị sảy thai, đồng thời thể chất và tinh thần chịu tổn hại nghiêm trọng.
Nhà họ Hà đã tố cáo cô tội cố ý gây thương tích và gϊếŧ người, có giám định từ phía bệnh viện, viện kiểm sát cũng đã quyết định khởi tố.”
Nghe tới những lời này, Minh Tuệ thật sự vô cùng kinh ngạc.
Đúng là cô đã trói Hà Thu Hoài lại, nhưng không hề hành hung cô ta, nhiều nhất chỉ cầm dao dọa cô ta một trận.
Cái thai trong bụng cô ta đã sáu bảy tháng rồi, đáng ra không nên dễ bị sảy như vậy chứ.
Cô vội vàng giải thích: “Tôi chỉ trói cô ta lại để thoát thân thôi, không hề hành hung cô ta…”
“Những lời này cô có thể giữ lại tới lúc lấy lời khai.” Giọng nói khàn khàn vang lên, gã đàn ông sắc mặt lạnh lùng từ từ đi vào, khuôn mặt có một vết sẹo dài vì tâm trạng không ra sao mà càng có vẻ dữ tợn: “Cô từng tha cho tôi một mạng, lại lấy mạng đứa nhỏ trong bụng của tiểu thư nhà tôi.
Coi như… chúng ta hòa nhau.” Đó là xét trên quan hệ giữa hai người, còn nhà họ Hà trả thù Minh Tuệ thế nào, Triệu Phong không can thiệp được, cũng không có ý định can thiệp, bởi vì…
“Từ nay về sau, cô là kẻ thù của tôi!”
Chiếc xe cảnh sát lao đi như bay trên đường phố vắng tanh không một bóng người.
Minh Tuệ ngồi trên xe, một bên là cảnh sát, một bên là Triệu Phong, âm thầm suy tính khả năng trốn thoát.
Không cần tính cũng biết,