“Tổng giám đốc Dương.” Xưng hô hết sức gượng gạo và xa lạ, là giọng của Triệu Phong: “Tiểu thư… à không… phu nhân… cô ấy bị Đào Minh Tuệ hành hung đến sảy thai.
Nếu anh đã trở về, về tình về lý đều nên tới bệnh viện thăm cô ấy.” Chắc chắn Hà Thu Hoài rất muốn gặp Dương Quốc Thành, vô cùng vô cùng muốn.
Dương Quốc Thành không hề tỏ vẻ ngạc nhiên, hắn nhàn nhạt liếc mắt nhìn người vừa lên tiếng một cái, sau đó thản nhiên như không mỉm cười với Minh Tuệ: “Em về nghỉ ngơi trước đi.”
Nhân lúc hắn không có mặt bắt nạt vợ con của hắn, xem ra Hà Thu Hoài và cả nhà họ Hà đứng sau lưng cô ta càng ngày càng không coi hắn ra gì.
Lời vừa dứt, không đợi Minh Tuệ kịp gật đầu, hắn đã vội vàng nối gót theo sau Triệu Phong.
Chẳng cần suy nghĩ cũng biết, hắn đang chuẩn bị tới bệnh viện.
Dù sao Hà Thu Hoài cũng là vợ của hắn, trên danh nghĩa.
“Cô Minh Tuệ, buổi tối khó bắt xe, hay là cô lên xe đi, tôi tiễn cô một đoạn.” Viên cảnh sát vừa rồi đi cùng Dương Quốc Thành hơi mỉm cười với cô, có vẻ rất thân thiện: “Cô đừng ngại đi xe cảnh sát về, trời đã tối rồi, không có ai để ý đâu.”
Không phải vấn đề để ý hay không để ý.
Vừa rồi xe cảnh sát gióng trống khua chiêng đến tận nhà đưa cô đi, những người có thể thấy cũng đã thấy cả rồi, cô còn ngại được xe cảnh sát hộ tống về nhà sao?
Vấn đề ở đây là, hiện tại cô chỉ muốn ở một mình.
Biến cố đột ngột xảy ra, lại đột ngột được hóa giải một cách chóng vánh, khiến cô cảm thấy tất cả mọi chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này đều không thật.
Cô lắc đầu: “Không cần đâu, cảm ơn anh, tôi có thể tự về được.”
Dưới ánh mắt ái ngại của viên cảnh sát, cô quay người, bắt đầu đi bộ về.
Không một lời giải thích, không một lời an ủi, biến mất, rồi xuất hiện trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, sau đó lại lập tức rời đi.
Dương Quốc Thành từng là người gần gũi nhất của cô, nhưng hôm nay, cô lại đột nhiên thấy hắn trở nên vô cùng xa lạ.
Xa lạ tới mức, nhìn hắn quay người rời đi, cô cũng chẳng thể đưa tay kéo lại, chỉ có thể mặc kệ cảm giác đau đớn phủ kín trái tim đầy thương tổn.
Và sau đó, một mình cô lê bước trở về, tự gặm nhấm nỗi đau của chính mình.
“Thành… anh đã về rồi sao?” Hà Thu Hoài nhổm người ngồi dậy trên giường, hai mắt sáng rỡ.
Dương Quốc Thành gật đầu: “Nếu không về, làm sao biết được những chuyện tốt mà em đã làm.”
Hà Thu Hoài hơi nhíu mày, cô ta chợt nghĩ tới… có lẽ nào trước khi đến đây, Dương Quốc Thành đã gặp Đào Minh Tuệ? Tin chắc Minh Tuệ đã “thổi gió bên gối”, khiến người đàn ông trước mặt hiểu lầm mình, cô ta cúi thấp đầu, bật khóc.
“Anh Thành… em không định làm gì Đào Minh Tuệ… là cô ta năm lần bảy lượt muốn hãm hại em… Ban đầu em chỉ định hỏi tung tích của anh thôi.
Em là vợ anh, anh đột nhiên biến mất như vậy, em rất lo lắng, không ngờ cô ta…” Tiểu thư nhà họ Hà có kĩ năng diễn xuất rất tốt, nói khóc là ngay lập tức rơi nước mắt như mưa.
Cô ta nghẹn ngào: “Em không ngờ Đào Minh Tuệ lại độc ác như vậy, cô ta… cô ta đã gϊếŧ con của chúng ta rồi…”
Đến giờ phút này, đứa nhỏ đã không còn, chết không đối chứng, cô ta chỉ cần luôn miệng khẳng định đứa nhỏ là con của Dương Quốc Thành, sẽ không ai có thể bắt bẻ được.
Sau đó, cô ta sẽ dựa vào mối thù gϊếŧ con này mà “xử lý” Đào Minh Tuệ.
Ngồi chắc ở vị trí Dương phu nhân rồi, có một đứa con khác với Dương Quốc Thành, là chuyện trong lòng bàn tay cô ta.
“Chuyện này em đừng nhúng tay vào nữa, anh sẽ giải quyết.” Dương Quốc Thành hơi nhếch môi, giọng khô khốc nói với người đang nằm trên giường bệnh.
Trên danh nghĩa, Hà Thu Hoài là vợ của hắn.
Và nếu như hắn không sớm biết đứa nhỏ trong bụng cô ta không phải con mình, có lẽ ngày hôm nay cũng sẽ bị cô ta dắt mũi.
Hắn đã sớm biết đứa nhỏ đó không phải là con của mình, cũng đã sớm biết, chuyện ngày hôm nay là do Hà Thu Hoài