Ánh nắng xuyên qua rèm cửa sổ không đóng kín, chiếu vào căn phòng bừa bộn.
Quân nhổm người ngồi dậy, đầu đau như búa bổ, cả người mệt mỏi vô lực.
Di chứng của cơn say rượu khiến anh bủn rủn tay chân.
Minh Tuệ cầm một cốc nước, nhét vào trong tay anh: “Anh uống nước trước đi.
Sao lại uống nhiều rượu như vậy chứ?”
“Tuệ…” Bàn tay Quân đột ngột nắm chặt lấy cổ tay cô.
Anh nghẹn ngào: “Tuệ… anh xin lỗi… anh sai rồi.
Anh tưởng rằng mình có thể quên được em… nhưng không thể… Ngày ngày anh chìm đắm trong men rượu, chỉ để quên em… Nhưng mỗi khi say, nhắm mắt lại, anh vẫn thấy khuôn mặt tươi cười của em trong trí nhớ… Anh không quên được…”
Đôi mắt Minh Tuệ ngân ngấn nước.
Cô lặng lẽ rút tay ra khỏi tay Quân, lắc đầu: “Anh Quân…” Gọi tên xong lại phát hiện ra mình không biết nên nói gì với anh.
Chẳng có lời nói nào phù hợp để nói giữa hai người trong hoàn cảnh này.
Cô chợt cảm thấy, hôm nay mình không nên đến đây mới đúng.
“Anh ấy thật si tình… Chị Tuệ này, nếu đời này em có thể gặp được một người yêu em như anh ấy yêu chị, em có chết cũng không hối tiếc.” Cô bé giúp việc theo giờ rất tri kỉ cầm chiếc cốc trong tay Minh Tuệ, đặt lên tủ đầu giường, lại đưa cho cô một cốc nước khác: “Chị uống nước trước đi.”
Trong một thoáng, Minh Tuệ chợt cảm thấy có gì đó bất thường.
Nhưng cô nhất thời không nghĩ ra điểm bất thường đó nằm ở đâu.
Cô đón lấy cốc nước từ tay cô bé kia, uống vài ngụm, rồi cũng để xuống bên cạnh chiếc cốc ban nãy.
“Em còn trẻ, nên chưa hiểu rõ tình yêu đâu… Tình yêu… phức tạp hơn em nghĩ… rất nhiều…” Đang nói chuyện phiếm, Minh Tuệ chợt cảm thấy đầu váng mắt hoa, cơn buồn ngủ ập đến khiến đôi mắt cô díu lại.
Cô bé kia nghiêng đầu, bật cười: “Có lẽ là vậy… nhưng hình như chị cũng không hiểu tình yêu lắm đâu.”
“Bác Hoa, Tuệ không ở nhà sao?” Dương Quốc Thành nhìn quanh nhà, không thấy bóng dáng của Minh Tuệ đâu, liền hỏi bác Hoa đang cắm cúi trong bếp.
Bác Hoa không ngẩng đầu lên, trả lời: “Vừa rồi cô ấy nói bạn tốt xảy ra chuyện gì đó, nên vội vàng xách túi đi rồi.”
Dự cảm không lành chợt dâng lên, Dương Quốc Thành nhíu mày: “Cô ấy có nói là bạn nào không?” Hắn không nghĩ ra hiện tại có người bạn nào có thể khiến Minh Tuệ đi ra khỏi nhà ngay lập tức như vậy.
“Không, cô ấy không nói.” Bác Hoa cố gắng nhớ lại: “À, đúng rồi, bác nhớ là khi nghe điện thoại, cô ấy có hỏi lại ‘anh ấy uống có nhiều không’ thì phải… Không biết cậu có biết người bạn nào của cô ấy hay uống rượu không.”
“Anh ấy”? Trong đầu Dương Quốc Thành lóe lên một suy nghĩ, người bạn gọi Minh Tuệ đi, có lẽ là Quân.
Hắn cầm lấy chìa khóa, lao vội xuống garage, lái xe tới căn hộ Quân đang ở, dọc đường đi không ngừng gọi điện thoại cho Minh Tuệ.
Nhưng cô tắt máy, cả Quân cũng tắt máy.
Lòng nóng như lửa đốt, hắn dùng tốc độ nhanh nhất lao đến, đập rầm rầm cửa nhà: “Nguyễn Hoàng Quân! Cậu ra đây! Tuệ, tôi biết em đang ở bên trong! Mau ra đây đi!”
Bên trong vô cùng im ắng, như thể không có ai cả.
Hắn cầm lấy tay nắm cửa, thử xoay một cái, không ngờ lại thật sự mở được cửa ra.
“Cửa không khóa?”
Trước giờ, Nguyễn Hoàng Quân mà hắn quen đâu phải người thiếu cảnh giác đến thế.
Dẹp đi mớ suy nghĩ lộn xộn trong đầu, hắn chầm chậm đi từng bước vào bên trong.
Phòng khách rất gọn gàng, nhưng vẫn còn vương lại vệt khăn lau, như thể vừa có ai đó dọn dẹp qua.
Trên giá giày toàn giày của nam có một đôi cao gót nữ rất quen mắt.
Nhưng lại không có ai ở phòng khách cả.
Dương Quốc Thành mím môi, vừa thầm cầu nguyện mọi chuyện không giống như hắn nghĩ, vừa vươn tay đẩy cánh cửa phòng ngủ.
Ánh sáng đột ngột chiếu vào khiến hai người trên giường cùng lúc mở mắt.
Dương Quốc Thành nhìn chằm chằm hình ảnh gai mắt trên giường, dứt khoát xoay người đi thẳng ra ngoài.
Trái tim chết lặng trong lồng ngực, lòng đau đớn như bị kim châm, hắn không ngờ… chân tướng lại đáng sợ đến thế.
Người hắn hết lòng tin tưởng luôn là người có đủ khả năng để gây ra vết thương trí mạng nhất.
“Thành…” Minh Tuệ theo phản xạ tự nhiên xốc chăn định xuống khỏi giường, muốn đuổi theo giải thích, nhưng lại bị người phía sau kéo lại.
“Tuệ, đừng đi, đừng đuổi theo!” Phía sau cô, Quân thở dài một hơi não nề: “Anh ta