Biệt thự và bệnh viện trên đảo Ưng đều đã chuẩn bị xong.
Minh Tuệ sâu sắc nghi ngờ Dương Quốc Thành đã sớm có ý định này, nên mới cho người chuẩn bị trước.
Khi hắn nói chuyện này với cô, cô vô cùng bất ngờ, nhưng cũng rất mong chờ cuộc sống trên đảo của cả gia đình: “Đã xong rồi sao? Chúng ta có thể đến đó xem trước không?”
“Có thể chứ.” Dương Quốc Thành gật đầu: “Máy bay cũng đã chuẩn bị xong rồi.
Chúng ta có thể khởi hành bất kì lúc nào.” Kế hoạch của Dương Quốc Thành là một nhà ba người tới đó trước, còn bé Bông thì khi nào sức khỏe ổn định hơn, Andrey cho phép, mới tới sau.
Minh Tuệ và Dương Quốc Thành cùng chuẩn bị đồ đạc.
Chuyến đi này chỉ có hai người lớn, cùng với bé Gấu và cô bé con chưa tìm thấy mẹ mà họ gặp được khi bắt Hà Quốc Hùng đi.
Cảnh sắc trên đảo rất đẹp, thiên nhiên hoang sơ, người dân cũng rất hiền lành chất phác.
Minh Tuệ vừa đặt chân xuống khỏi máy bay đã choáng ngợp bởi màu xanh ngắt của cây cối, của bầu trời, và của biển cả.
Trên đường về biệt thự, hai người lớn và hai đứa nhỏ có gặp vài người dân trên đảo.
Họ đều chào đón những người từ phương xa tới bằng nụ cười dễ mến.
“Sắp tới biệt thự của chúng ta rồi.” Dương Quốc Thành chỉ tay vào mái nhà đỏ nâu thấp thoáng sau rặng cây cao.
Minh Tuệ và hai đứa nhỏ đồng thời gật đầu, trong lòng dâng lên niềm mong chờ vô hạn đối với cuộc sống mới.
Rời xa xô bồ, rời xa tranh đấu, đây mới là cuộc sống mà Minh Tuệ tha thiết ước mơ.
Đúng lúc này, một giọng nữ lảnh lót vang lên: “Anh Thành!” Cô gái xinh đẹp có mái tóc dài đỏ rực, mặc trên người một bộ đồ mát mẻ không biết từ đâu lao đến, ôm chầm lấy Dương Quốc Thành: “Cuối cùng anh cũng về rồi! Em nhớ anh quá! Lát nữa qua nhà em ăn cơm nhé! Em mới học được mấy món mới rất ngon, đảm bảo anh sẽ thích!”
Minh Tuệ ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt.
Không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Sao lại có một cô gái xinh đẹp tỏ vẻ thân mật với Dương Quốc Thành ngay trước mặt cô thế này chứ?
Hai cánh tay thon dài trắng nõn của cô gái tóc đỏ vắt lên cổ Dương Quốc Thành, đôi môi đỏ mọng “chụt” một tiếng hôn lên má hắn.
Đôi mắt lúng liếng của cô ta còn liếc nhìn Minh Tuệ đứng phía sau Dương Quốc Thành, nửa như cười nhạo, nửa như thị uy.
Minh Tuệ nhếch môi, đôi mắt nâu sáng nhìn chằm chằm Dương Quốc Thành.
Hắn lại như không phát hiện ra tầm mắt của cô, chỉ nhẹ nhàng cười nói với cô gái nọ: “Ôm chặt thế này thì ai mà thở nổi.
Buông anh ra đã nào.”
Hắn kéo tay Minh Tuệ, cười cười: “Chẳng phải vừa nói là tới nhà em ăn cơm à? Đi thôi!”
Cảm giác bức bách khó chịu đeo bám Minh Tuệ từ lúc đó tới tận lúc đến nhà cô gái nọ.
Ở nơi này cô không quen biết ai cả, cũng không biết đường sá cửa nẻo nhà cửa, đương nhiên phải đi cùng Dương Quốc Thành.
Nhưng hắn lại không hề giải thích điều gì với cô, chỉ tự tiện quyết định lịch trình của cả gia đình.
Thỉnh thoảng, cô gái nọ lại ném ánh mắt dò xét về phía Minh Tuệ, khiến tâm trạng cô càng tệ hơn.
Ăn xong, Dương Quốc Thành dắt hai đứa nhỏ đi ngắm sao.
Tâm trạng Minh Tuệ không tốt, nên quyết định ngồi lại một góc nghỉ ngơi.
Người đàn ông chừng hơn bốn mươi tuổi, có lẽ là chủ nhà này, nhân lúc Dương Quốc Thành không ở cạnh cô thì bưng một mâm hoa quả tới gần, đặt xuống bàn: “Cô nếm thử đặc sản trên đảo đi.
Đây đều là những loại hoa quả không có ở đất liền.” Thấy cô cầm lên một quả trong mâm, anh ta mới nói tiếp: “Hôm nay Quỳnh hơi thất lễ một chút, cô đừng để bụng nhé.
Cũng tại chúng tôi chiều chuộng con bé quá.”
“Cô bé đó… rất thích chồng cháu.” Có mù mắt cũng dễ dàng nhận ra được ái mộ trong mắt cô ta khi nhìn Dương Quốc Thành, và địch ý khi nhìn cô.
Người đàn ông gật đầu, kể lại: “Con bé bơi rất giỏi.
Mấy năm trước trong một lần ra biển đã cứu được hai người đàn ông.
Một trong hai người là Dương Quốc Thành.
Cậu ấy đã ở đây gần một năm, học bơi lội cùng con bé.
Trong thời gian đó, cậu ấy rất thân thiết với mọi người trên đảo.
Con bé… từ lúc đó đã muốn gả cho cậu ấy rồi.” Ngừng lại một chút, ông ta lại nói tiếp: “Nhưng tôi hiểu người xuất sắc như cậu