Căn nhà mới rất rộng, mọi người đều có phòng riêng.
Dương Quốc Thành còn đặc biệt chọn cho bé Bông một căn phòng có thông gió và ánh sáng tốt, phù hợp với thể chất của bé con, chuẩn bị cho bé Gấu một căn phòng với phòng vẽ nhỏ ngập các loại họa cụ.
“Ra đây xem này.” Hắn đứng ngoài ban công, vẫy tay gọi Minh Tuệ.
Cô đi về phía hắn, hướng ánh mắt ra ngoài.
Trước mắt cô là cả một vùng biển đêm, cảnh sắc còn đẹp đẽ hơn nhiều so với ngắm biển từ vị trí ban nãy cô ngồi.
“Phong cảnh nơi này đẹp quá!” Cô thốt lên, rồi lại lập tức quay về chủ đề tập bơi: “Nếu không phải học bơi thì sẽ càng tốt hơn.”
“Không được! Nếu em muốn sống ở đây thì bắt buộc phải học bơi.
Không chỉ học bơi thôi đâu, còn phải học những kĩ năng sinh tồn khác nữa.
Năm đó… các anh em của tôi bị rơi xuống biển, vì không biết bơi mà rất nhiều người đã ra đi.” Đây là vấn đề hiếm hoi hắn đặc biệt nghiêm túc, tuyệt đối không mềm lòng: “Cho dù khó khăn đến đâu em cũng phải học cho bằng được….
Vì chuyện cũ đó mà tôi hạ quyết tâm phải bảo vệ an toàn cho tất cả những người xung quanh mình, bao gồm cả các con, và đặc biệt là em.”
“Sao hôm nay anh… sến sẩm vậy…” Minh Tuệ chớp chớp mắt, nhìn người đàn ông đứng bên cạnh mình.
Dương Quốc Thành vươn tay ôm cô vào lòng: “Minh Tuệ, em có đồng ý kết hôn với tôi không?”
Lời cầu hôn vô cùng đột ngột.
Pháo hoa rực rỡ nở đầy trên nền trời đêm.
Tất cả người sống trên đảo đều chỉ cần ngước đầu lên là có thể dễ dàng nhìn thấy.
Đôi mắt đen thẫm của Dương Quốc Thành cũng như lấp lánh ánh sao.
Minh Tuệ lắp bắp: “Em… em…” Cô căn bản không ngờ tới Dương Quốc Thành lại cầu hôn mình ngay lúc này.
“Em có đồng ý kết hôn với tôi, để tôi yêu thương, chăm sóc và bảo vệ em suốt cuộc đời này không?” Dương Quốc Thành nhắc lại lời cầu hôn: “Cho dù bao nhiêu khó khăn gian khổ, chúng ta cũng sẽ không chia lìa.”
“Em đồng ý.”
Dương Quốc Thành mỉm cười: “Đợi bé Bông khỏe hơn một chút, chúng ta đón con tới đây rồi tổ chức hôn lễ nhé.”
Đương nhiên là Minh Tuệ đồng ý với quyết định của hắn.
Lúc này, hai đứa nhỏ cũng đang ngồi ở ban công, nhìn lên bầu trời đầy pháo hoa rực rỡ.
Cô bé gái xinh xắn nhìn bé Gấu, nghiêng đầu: “Anh Gấu, bao giờ chúng ta kết hôn, như bố mẹ anh ấy?”
“Cái gì cơ?” Bé Gấu trừng mắt với cô bé: “Cậu bị điên đấy à? Cậu có biết kết hôn là gì không?”
“Em cũng không biết.” Cô bé lắc đầu: “Nhưng như bố mẹ anh nói, thì kết hôn có lẽ là một chuyện rất tốt nhỉ? Sau khi kết hôn có thể sống chung với nhau cả đời.
Em cũng muốn sống cùng anh Gấu cả đời.”
Bé Gấu đứng dậy, bỏ lại cô bé ngồi một mình: “Nên đi ngủ thôi.”
Cô bé thấy cậu nhóc bỏ đi, cũng đứng lên chạy theo.
Hai đứa trẻ một trước một sau đi dưới ánh sáng rực rỡ của pháo hoa chiếu xuống mặt đất.
Minh Tuệ và Dương Quốc Thành đứng trên ban công tầng hai của tòa nhà nhìn xuống.
Dương Quốc Thành chợt nhíu mày: “Còn cô bé này thì sao? Nó không phải con chúng ta, chung quy cũng không thể…”
“Cô bé là con dâu tương lai của chúng ta đấy!” Minh Tuệ sửa lời hắn.
“Em có thấy mình lo quá sớm không? Con trai chúng ta mới có hơn bảy tuổi thôi đấy.” Dương Quốc Thành bật cười: “Đồng ý là thằng bé trưởng thành sớm cũng rất thông minh, nhưng không thể quyết định chuyện chung thân đại sự từ khi bảy tuổi được đâu.” Đến Dương Quốc Thành hắn còn tới hơn ba mươi tuổi mới quyết định được đại sự của cuộc đời mình.
Minh Tuệ cũng cười theo hắn: “Con bé bám theo con trai chúng ta như cái đuôi nhỏ vậy.
Đằng nào cũng không tìm thấy mẹ con bé, chúng ta nhận nuôi luôn đi.
Biết đâu sau này lại thật sự thành con dâu cũng nên.” Tất nhiên, có thành hay không còn phụ thuộc vào mấy đứa nhỏ, không phải cô nói là được.
Nhưng có thêm một người bạn cùng lứa với các con, cô nghĩ cũng không tệ.
Sau khi nghe câu chuyện về các anh em của Dương Quốc Thành, Minh Tuệ quyết định gạt thành kiến với Quỳnh sang một bên, quyết tâm học bơi cho thật tốt.
Thấy cô tràn đầy năng lượng và sự quyết tâm, Quỳnh chẳng hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng vẫn tặc lưỡi dẫn cô tới khu nước nông.
Đi xa khỏi tầm mắt mọi người, Minh Tuệ mới mở miệng: “Quỳnh này… Thực ra tôi có thể cảm nhận được,