Thái độ căng thẳng bất thường của nhóc con khiến Minh Tuệ cảm thấy hơi khó hiểu.
Thằng nhóc này từ khi bé xíu đã rất có chủ kiến, rất khó nói chuyện.
Nên cô quay sang nhìn con gái nhỏ:
“Sao vậy bé Bông? Tại sao các con lại không thể rời khỏi đây?”
Bé Bông bị mẹ hỏi thì lập tức hướng ánh mắt về phía anh trai cầu cứu.
Thằng nhóc lại hừ một tiếng, không nói gì.
Bé gái luống cuống một hồi, cuối cùng bịa tạm ra một lý do: “Không sao ạ, ở đây rất tốt, nhưng con ở trong nhà chán quá nên muốn ra ngoài chơi một chút.”
Từ khi về nước đến giờ, do vấn đề sức khỏe nên về cơ bản bé con phải nằm trên giường cả ngày.
Đừng nói là ra ngoài chơi, đến xuống khỏi giường cũng là cả một vấn đề.
Đến hôm nay tình trạng mới hơi ổn định một chút.
“Vậy thì lại càng đơn giản.
Không cần nói với bố con, bây giờ mẹ sẽ đưa hai đứa ra ngoài chơi.” Minh Tuệ bật cười, đưa tay xoa đầu bé con.
Nhắc tới Dương Quốc Thành, cô mới chợt nhớ ra… Hình như từ khi bước chân vào biệt thự này, cô đã không nhìn thấy Dương Quốc Thành đâu nữa.
Mải để ý tới các con, quên mất sự tồn tại của hắn, không biết hắn đã đi đâu rồi.
Nhưng dù sao đây cũng là địa bàn của hắn, có lẽ là không có chuyện gì đâu nhỉ?
Có điều, muốn dắt hai đứa nhỏ ra ngoài, cô phải xử lý cục đá ngang bướng là con trai mình đã.
Thằng bé nhíu mày, lắc đầu: “Không được đâu.”
Minh Tuệ và con gái cùng lúc quay sang, hai đôi mắt nâu một lớn một nhỏ nhìn chằm chằm vào bản mặt than của nhóc.
Minh Tuệ còn chưa kịp nói gì, nhóc đã kéo tay em gái:
“Bên ngoài có hồ nước, rất sâu, rất nguy hiểm.
Trời tối thế này, nhỡ xảy ra chuyện gì thì sao? Bố con từng dặn là…”
“Đừng mang bố con ra dọa mẹ.” Minh Tuệ trực tiếp ngắt lời con trai: “Có mẹ đi cùng, hai đứa còn sợ gì chứ?”
Cô cũng chẳng hiểu tại sao, con trai cô còn nhỏ mà đã lo xa y hệt bố nó, cả nét mặt khi mở miệng nói “không được” cũng là một bản sao thu nhỏ của Dương Quốc Thành.
Như ý nguyện nhận được sự ủng hộ của mẹ, bé gái tung tăng chạy ra ngoài cửa: “Con đợi mẹ ở bên ngoài nha.”
Phản ứng của bé trai lại trái ngược với em gái, mặt than khó chịu thấy rõ, cau cau có có, đôi lông mày cũng chẳng chịu giãn ra một chút nào.
Thấy ánh mắt của mẹ hướng về phía mình, còn cố tình khoanh tay hừ lạnh.
“Gấu… Con có nhớ mình còn là trẻ con không vậy? Lúc nào cũng như ông cụ non…”
Nhiều lúc cô cũng chẳng biết mình là mẹ của thằng nhóc này hay ngược lại nhóc là trưởng bối của cô nữa.
Thế giới của trẻ con trong quan niệm của cô trước giờ, vui tươi và hồn nhiên, đầy màu sắc.
Còn thế giới của những đứa trẻ được coi là thiên tài như con trai cô, lại quá nặng nề.
Con trai cô ngước mắt lên nhìn mẹ, đôi mắt đen không hề dao động chút cảm xúc nào.
Nhưng từ đôi mắt đó, dường như cô nhìn thấy sự bất đắc dĩ và hoang mang.
Thằng bé lắc đầu: “Con không giống những đứa trẻ khác.”
Đương nhiên Minh Tuệ biết con trai mình không giống những đứa trẻ khác.
Cô đã sớm nhận ra điều đó.
“Là mẹ không tốt, không cho con được cuộc sống thoải mái vô lo vô nghĩ, nên con mới buộc phải trưởng thành quá sớm.
Nhưng mà… thấy con như vậy, mẹ đau lòng lắm.
Đáng ra con phải giống như những đứa trẻ ngoài kia, thoải mái vui cười, chứ không phải lo nghĩ quá nhiều như thế này.
Tất cả là lỗi của mẹ…”
“Không, mẹ không sai.” Con trai cô lắc đầu, đưa bàn tay nho nhỏ lên lau nước mắt đọng trên hàng mi của mẹ: “Mẹ đừng buồn nữa.”
Thực ra, hiện tại nhóc đã cảm thấy mình là một đứa trẻ hạnh phúc rồi.
Quá thông minh, trưởng thành quá sớm, nhóc phải đối mặt với nhiều suy tư hơn hẳn so với bạn bè cùng trang lứa.
Nhưng nhóc cũng có niềm vui riêng của mình.
Như hiện tại, có bố, có mẹ, có bà ngoại, có em gái, cho dù tạm thời phải xa