Đôi mắt nâu của Minh Tuệ chăm chú nhìn vào Dương Quốc Thành, chờ đợi câu nói tiếp theo của hắn.
“Thực ra gần đây sức khỏe của con bé đang gặp chút vấn đề.
Nhưng mà… để bác sĩ giải thích cho em đi.”
Đang đứng bên cạnh Dương Quốc Thành là bác sĩ riêng của nhà họ Dương, nghe thấy hắn nói như vậy thì ngay lập tức tiếp lời: “Tôi muốn hỏi lại một chút, là sức khỏe của bé Bông từ nhỏ đến lớn vẫn luôn rất yếu đúng không?”
Minh Tuệ gật đầu, sắc mặt lo lắng.
Hai đứa nhỏ của cô là anh em sinh đôi, nhưng đúng là sức khỏe của em gái vẫn luôn kém hơn so với anh trai, còn hay ốm vặt.
Nhưng trước giờ cô vẫn luôn nghĩ là tình trạng sẽ tốt hơn sau khi bé lớn lên, chưa từng dám nghĩ tới chiều hướng xấu hơn.
Bác sĩ thấy cô gật đầu, lại nói tiếp: “Qua quá trình kiểm tra, có thể xác định là vấn đề của hệ thống miễn dịch.
Đây không phải bệnh nan y nhưng bệnh lý lại rất phức tạp, quá trình điều trị rất lâu dài, cần ít nhất ba đến năm năm, cũng có thể sẽ lâu hơn.
Có điều, cô yên tâm, chỉ cần đủ kiên trì, chắc chắn có thể trị khỏi.”
“Ba đến năm năm sao?” Minh Tuệ nhíu mày: “Con bé mới có sáu tuổi, nếu cần thêm ba đến năm năm thì tôi phải ở bên cạnh con bé.”
Không có một người mẹ nào lại muốn rời xa con mình những ba đến năm năm.
Ba năm ngày còn không được, nữa là một khoảng thời gian dài dằng dặc như vậy.
Bác sĩ xua xua tay: “Không được đâu cô Minh Tuệ.
Cô ở bên cạnh có thể sẽ gây ảnh hưởng tới quá trình điều trị, không giúp ích được gì cả…”
Bác sĩ chưa kịp nói hết câu, Minh Tuệ đã ngắt lời: “Đó là con gái của tôi, làm sao tôi có thể buông tay không quản được.
Tôi lo cho con bé mà…” Càng nói, cô càng thấy cổ họng mình nghèn nghẹn, một giọt lệ không kìm nén nổi trào ra từ nơi hốc mắt.
Dương Quốc Thành thở dài một hơi, vươn tay ôm cô vào lòng.
“Đừng lo, bác sĩ cũng nói là bệnh của bé Bông không phải quá nghiêm trọng.
Em phải tin vào trình độ chuyên môn của bác sĩ chứ…” Hắn đưa tay vuốt vuốt mái tóc dài của người trong ngực: “Em và bé Gấu về nhà nghỉ ngơi trước đi, nghe lời, được không?”
Vừa nhẹ giọng an ủi Minh Tuệ, hắn vừa nháy mắt ra hiệu với con trai.
Cậu nhóc nhận được tín hiệu từ bố, vội vàng chạy tới kéo tay mẹ: “Mẹ, bố nói đúng đấy, chúng ta về trước đi.”
“Được rồi, mẹ đưa con về nhà nghỉ ngơi trước.” Minh Tuệ gạt nước mắt, gật đầu đồng ý với con trai.
Đợi hai mẹ con dắt tay nhau đi khuất, Dương Quốc Thành mới lần nữa hướng ánh mắt về phía bác sĩ.
Lúc này, hắn thu lại vẻ mặt dịu dàng hồi nãy, trở lại với sự lạnh lùng xa cách thường ngày.
“Ông nói thật đi, tình trạng của con bé thế nào?”
“Tình trạng… không được ổn cho lắm.” Bác sĩ nhắc lại câu đã nói cách đây một thời gian: “Cơ thể cô bé bắt đầu xuất hiện các triệu chứng của thải ghép cũng như tác dụng phụ của thuốc.
Có thể là do sau khi ghép tủy, vẫn chưa hoàn toàn ổn định.
Tình hình này… có lẽ cần bác sĩ Andrey trực tiếp điều trị.”
Đối với vấn đề này, Dương Quốc Thành không hề do dự: “Vậy thì gọi Andrey về đây.
Đổi lại toàn bộ thiết bị y tế thành loại tân tiến nhất trên thế giới, mời người chăm sóc có chuyên môn cao nhất.
Tôi cần các ông có thể đảm bảo an toàn cho con bé, ít nhất là cho tới khi Andrey tới.”
Sau khi trở về từ biệt thự ven sông kiêm bệnh viện điều trị cho bé Bông, Minh Tuệ trằn trọc cả đêm không ngủ được.
Sáng hôm sau, vừa thức dậy cô đã nghĩ tới chuyện ra siêu thị mua đồ bồi bổ cho các con.
Con gái đang trị bệnh, cần phải bồi bổ, con trai đang tuổi ăn tuổi lớn, cũng cần bồi bổ.
“Để tôi đưa cô đi.” Cấp dưới của Dương Quốc Thành vơ chùm chìa khóa trên bàn, chủ động nhận nhiệm vụ đưa người phụ nữ của boss đi siêu thị.
“Tổ yến, nhân sâm, hạt sen, nấm… còn gì nữa không nhỉ?”
Minh Tuệ không ngừng nhặt mấy thứ đồ bổ trên kệ hàng siêu thị, đặt vào xe đẩy.
Cấp dưới của Dương Quốc Thành chịu trách nhiệm đi cùng cô trợn mắt líu lưỡi: “Cô mua nhiều đồ quá, toàn là những thứ rất bổ dưỡng.”
“Những thứ