“Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được.
Xin quý khách vui lòng gọi lại sau…” Giọng nữ máy móc lạnh như băng dội thẳng vào màng nhĩ Minh Tuệ, hòa làm một với tiếng mưa ngày càng nặng hạt.
Mưa xối xả đổ xuống tán ô yếu ớt, cô bối rối đưa tay cào cào mớ tóc dài ướt nước, đôi môi nhợt nhạt mím chặt.
Đồng hồ trên điện thoại đã hiển thị mười chín giờ ba mươi phút.
Dương Quốc Thành đang ở đâu được chứ? Hai người đã hẹn bảy giờ tối nay sẽ đến thăm bé Bông, lúc này đã quá giờ hẹn ba mươi phút.
Mưa to gió lớn, cô đứng bên ngoài biệt thự chờ đợi từ trước giờ hẹn, chưa hề thấy bóng dáng cao lớn quen thuộc.
Gọi điện cho hắn cũng không được.
“Sao Dương Quốc Thành lại tắt máy chứ?” Cô không kìm được lẩm bẩm thành tiếng: “Hay là anh ấy có chuyện gì? Đã hẹn nhau ở bên ngoài, nếu vào trước thì không hay cho lắm.
Gọi thêm một lần nữa vậy… A, điện thoại mất sóng rồi…”
Cột sóng trên điện thoại chập chờn giữa không vạch và một vạch.
Minh Tuệ nhìn ánh đèn vàng cam của biệt thự trong màn mưa nặng hạt, thở dài một hơi.
Cô quyết định đi loanh quanh tìm nơi có sóng điện thoại, gọi điện cho Dương Quốc Thành rồi tính tiếp.
Dù sao cô cũng không thể tự mình vào trong được.
Lỡ như hắn có việc bận nên tới muộn, rồi tìm cô không thấy đâu.
Vả lại, khi cô một mình đi vào, không biết phải ăn nói thế nào với con gái nữa.
Đi thêm một lát, Minh Tuệ quay đầu lại.
Trong màn mưa nặng hạt, không còn thấy ánh đèn le lói từ khu biệt thự nữa.
Lúc này cô mới nhận ra, mình đã đi lạc vào một khu rừng.
Từng hạt mưa lạnh lẽo xuyên qua tán quá, rơi thẳng xuống đất.
Khu rừng vừa âm u tăm tối lại vừa lạnh lẽo.
“A, có sóng điện thoại rồi!” Cô không chút do dự bấm gọi cho Dương Quốc Thành.
Phát ra từ loa điện thoại vẫn là giọng nói lạnh như băng: “Thuê bao quý khách vừa gọi…”
Từ quần áo và mái tóc ướt nhượt, nước mưa ngấm vào thân thể khiến cô lạnh run.
Đầu óc bắt đầu mơ mơ màng màng, cô bước chậm từng bước một.
Bất ngờ vấp phải một nhánh cây khô, cô khuỵu chân xuống.
Chiếc ô văng sang một bên, nước bùn bắn tung tóe.
Cảm giác đau nhói từ đầu gối truyền thẳng lên đại não.
Cô không ức chế nổi tâm tình mà bật khóc.
“Đau quá… Hu hu… Dương Quốc Thành… Rốt cuộc anh đang ở đâu?”
Trời tối đen như mực.
Tiếng mưa lộp độp hòa cùng tiếng sấm sét ì ùng dội lại từ phía xa tạo nên một cảm giác thê lương khó tả.
“Boss, em xin lỗi, đây là lỗi của em.” Đàn em của Dương Quốc Thành vừa lái xe vừa len lén nhìn khuôn mặt không cảm xúc của người đàn ông ngồi bên cạnh: “Thật không ngờ chuyến bay của chúng ta lại bị delay lâu như vậy.
Sau khi về tới sân bay lại bị phóng viên chặn đường…”
Xét ra, trách nhiệm cũng không hẳn là của anh ta.
Theo dự kiến ban đầu, máy bay hạ cánh tại sân bay thành phố lúc năm giờ chiều, thừa đủ thời gian để chuẩn bị tới thăm bé Bông cùng với Minh Tuệ.
Nhưng kế hoạch không thắng nổi biến số.
Ban đầu là chuyến bay bị delay hơn một tiếng đồng hồ.
Sau đó, khi hạ cánh, vừa ra khỏi sân bay, mấy người bọn họ lại bị bao vây bởi một đám phóng viên.
Đôi lông mày của Dương Quốc Thành nhíu chặt: “Không phải lỗi của cậu… Lái xe nhanh lên.”
Người bên cạnh còn định nói gì nữa, nhưng nhìn sắc mặt không tốt của hắn, chỉ có thể lắc đầu thở dài.
Qua chừng mười lăm phút, anh ta đánh tay lái quẹo sang bên phải.
Rẽ vào con đường quen thuộc, mới ngập ngừng lên tiếng.
“Thực ra… hôm nay chúng ta bị phóng viên chặn đường là vì số tiền vốn được dùng để làm từ thiện đã không cánh mà bay.
Nhưng người của chúng ta không tài nào tra được thông tin về số tiền đó.”
“Không cần điều tra nữa.” Dương Quốc Thành hừ một tiếng: “Ngoài Hà Quốc Hùng ra, không ai có đủ năng lực và lá gan để làm chuyện này.
Không chỉ chuyện này, cả vụ chuyến hàng bị hải quan chặn, và vụ cướp tuần trước, chắc chắn đều có bàn tay của ông ta.”
Hà Quốc Hùng là bố vợ trên danh nghĩa của hắn, một con cáo già.
Chuyện xấu xung quanh hắn, ông ta nhúng tay không ít.
Đáng giận nhất là, đến bây giờ vẫn chưa từng lòi đuôi.
Muốn tóm được