Ba chữ “tổng giám đốc” được thốt ra từ miệng Minh Tuệ khiến Dương Quốc Thành đau đến không thở nổi.
Hắn và cô từng là những người ở gần nhau nhất, vậy mà lúc này, cô lại dùng xưng hô xa cách đó để kéo dài khoảng cách giữa hai người.
Như vậy vẫn còn chưa đủ, Minh Tuệ lại thở dài, thần sắc nhợt nhạt có vẻ hơi bối rối: “Xin lỗi vì đã làm phiền giám đốc, tôi…”
“Em quên tên tôi rồi sao?” Dương Quốc Thành nhíu mày: “Đào Minh Tuệ, giả vờ xa cách với tôi, em vui lắm sao?”
Nếu không phải vẫn nhìn thấy tình yêu trong đôi mắt Minh Tuệ khi cô vừa mới tỉnh lại, còn chưa kịp che giấu cảm xúc, hắn đã tưởng rằng cô thật sự không còn tình cảm với mình.
Hắn ngồi bên cạnh giường bệnh, nhìn chăm chú vào khuôn mặt xinh đẹp nhưng tái nhợt của người đang nằm trên giường.
“Tôi vẫn nhớ rất rõ, em đã hứa sẽ không bao giờ rời xa tôi, nhưng sau đó lại thất hứa.
Tôi không biết mình đã làm sai điều gì, cũng không đoán được em muốn thứ gì… Rốt cuộc tôi phải làm thế nào em mới vừa lòng đây?”
Một Dương Quốc Thành chán nản, tuyệt vọng, đau khổ và xa lạ như vậy, là người mà Minh Tuệ chưa từng gặp.
Cô luôn nghĩ, lạnh lùng ngạo mạn, khinh thường tất thảy mới chính là hắn, là Dương Quốc Thành mà cô biết.
Nước mắt mặn chát không thể ức chế từ hốc mắt cô trào ra.
Bàn tay run rẩy nắm chặt tấm chăn mỏng trắng tinh.
Minh Tuệ cắn môi, hơi nghẹn ngào: “Là em không đoán được anh nghĩ gì mới đúng.
Anh muốn giữ em ở bên cạnh, nhưng lại quyết định kết hôn với Hà Thu Hoài.
Anh nói xem, làm sao em có thể tin tưởng tình yêu anh dành cho em là thật đây? Em lấy cái gì ra để tin rằng, người đàn ông vừa trở thành chồng người khác, thực sự yêu em?”
Càng nói, cô lại càng thấy ấm ức, tủi thân.
Những cảm xúc tiêu cực bao vây cõi lòng trống vắng, cô nức nở: “Em chỉ muốn hỏi anh một câu thôi… Tình yêu quan trọng hay hôn nhân quan trọng? Luôn miệng nói yêu một người là anh, kết hôn và ở bên một người khác cũng là anh… Em không hiểu, cũng không muốn hiểu… Tại sao trái tim của anh hướng về phía em, mà anh lại…”
Cô không nói tiếp, vì tiếng nức nở nghẹn ngào đã che lấp những điều định nói.
Nhưng chỉ nói đến đây cũng đủ rồi, Dương Quốc Thành đã hiểu ý của cô.
Hắn hơi cúi đầu, trầm ngâm.
Trong căn phòng lạnh lẽo chỉ còn lại tiếng khóc khe khẽ của Minh Tuệ.
Lát sau, Dương Quốc Thành mới ngẩng đầu lên, luống cuống dùng tay áo lau đi nước mắt vương trên hàng mi của cô.
“Đừng khóc nữa, tôi đã hiểu rồi, là lỗi của tôi.” Hắn thở hắt ra một hơi: “tình yêu và hôn nhân đều quan trọng như nhau.
Nếu yêu một người, đương nhiên là sẽ muốn kết hôn với người đó.
Tình yêu không có hôn nhân, hay hôn nhân không tình yêu, đều là biểu hiện vô trách nhiệm.”
Một đạo lý vô cùng đơn giản, mà đến tận bây giờ Dương Quốc Thành mới hiểu.
Có lẽ vì hắn là kết quả của những cuộc tình sai trái, từ nhỏ đã thiếu vắng tình thương, nên trong chuyện tình cảm, hắn luôn luôn chậm hiểu.
Hắn cầm lấy bàn tay đang run rẩy của Minh Tuệ, siết chặt trong lòng bàn tay của mình: “Bây giờ tôi mới nhận ra, vẫn chưa tính là quá muộn đúng không?”
“Anh… Em…” Minh Tuệ hơi ngập ngừng.
Bây giờ hắn mới hiểu ra ý nghĩa của hôn nhân và tình yêu, nhưng hắn đã kết hôn với Hà Thu Hoài, đây là sự thật không thể thay đổi được.
Hiểu ra vào lúc này, ngoài khiến hắn tự dằn vặt chính mình, còn có ý nghĩa gì không chứ?
“Tôi thừa nhận bản thân đã làm sai, đương nhiên sẽ tự mình sửa chữa sai lầm.” Đôi mắt đen thẫm chăm chú nhìn Minh Tuệ: “Em có thể đợi tôi không? Nhất định, tôi sẽ cho em một câu trả lời hợp lý.”
Đôi mắt nâu của Minh Tuệ cũng nhìn thẳng vào mắt hắn.
Cô gật nhẹ đầu, cho hắn một cơ hội, cũng là cho chính mình một cơ hội.
Thời gian xa cách, cả cô lẫn hắn đều đau lòng.
Tình yêu không dễ mất đi, càng không dễ quên lãng.
Nếu hắn đã nhận ra sai lầm của bản thân, cô không ngại chờ đợi hắn thêm một thời gian nữa.
Để hắn giải quyết hết những sai lầm từng có.
Hai đôi mắt nhìn thẳng vào nhau, không biết từ lúc nào, cảm giác ái