Phương Hân là một người phụ nữ sống khép kín, ngay cả khi bị đám nhân viên của công ti nói xấu, đồn thổi này nọ, cô cũng chỉ để ngoài tai.
Dường như cô không chút quan tâm gì tới những lời nói khó nghe đó, cô chỉ cần bản thân cố gắng làm việc chăm chỉ để kiếm tiền chăm sóc bố là được rồi.
Như vậy là cô đã thấy mãn nguyện lắm rồi, không muốn đòi hỏi gì thêm nữa.
Thế mà, hết năm lần bảy lượt, ma xui quỷ khiến cô mỗi khi đứng trước mặt Phong Duật Thần, tâm tư cô như bị xáo trộn.
Nhiều lúc, cô tự cảm thấy bản thân mình thật buồn cười, cảm giác như chính mình đang quay trở lại tuổi 18 đôi mươi, hồi hộp khi rung động với một ai đó.
Cô tình nguyện là mình nghe nhầm câu nói vừa rồi của Phong Duật Thần:
- Phong tổng, anh thật biết cách đùa tôi...!
Cô chưa kịp dứt lời thì Phong Duật Thần lại càng siết chặt eo cô hơn, trên môi khẽ nở nụ cười điển trai:
- Cô thực sự nghĩ như vậy?
Phương Hân do bị Phong Duật Thần đột ngột siết chặt lại, càng khiến cho hai chân cô chạm sát hơn vào vật nóng bỏng ở giữa kia.
Cô hoảng loạn, hai má lập tức ửng đỏ lên, ngay lúc này chỉ muốn lập tức đứng dậy.
Nhưng Phong Duật Thần làm sao mà có thể cho cô được như ý muốn chứ?
- Làm mẹ của con tôi, cô cũng chỉ có lựa chọn đó mà thôi.
Phong Duật Thần đưa ra một câu mệnh lệnh bá đạo, giọng nói trầm thấp thật dễ nghe.
Chính câu nói này của anh lặp lại càng khiến cho cô thêm bối rối:
- Phong tổng, anh cũng đâu có rảnh hơi gì đâu.
Đừng có đùa tôi như vậy chứ?
Tại sao mấy ngày hôm nay toàn là những chuyện kì quặc không đâu vậy chứ? Chẳng nhẽ cậu nhóc Phong Duật Khang kia không có mẹ sao? Nên mới đi nhận bừa mẹ ở bên ngoài?
Ôi thật là, một đứa trẻ được sinh ra trong gia đình hào môn, nhưng lại bất hạnh như vậy.
Nếu thật sự là như vậy, cô sẽ thông cảm và hiểu cho hoàn cảnh của cậu bé, nhưng cô không thể chấp nhận đề nghị của Phong Duật Thần được.
Cô chỉ là một người phụ nữ rất bình thường, mỗi ngày đi làm việc để kiếm tiền chăm sóc bố thật tốt.
Vì thế nên cô không thể chăm sóc thêm