Phương Hân kiệt sức nằm trên giường, hồi tưởng lại thời gian là 8 tiếng trước.
Cô thực sự không còn cách nào khác nữa rồi, ngoài việc bán thân để cứu bố mình.
Cô biết bản thân mình rất hèn mọn, cô biết việc làm này của mình thật nhục nhã.
Nhưng vì an nguy của bố mình, cô không còn sự lựa chọn nào khác.
Trước khi tới đây, cô đã được bịt mắt lại bằng dải lụa màu đen.
Tâm trạng cô hỗn loạn vô cùng, bởi cô biết rõ, một lát nữa cô sẽ không còn là chính bản thân mình nữa.
Chỉ là cô không ngờ, người đàn ông bạc tỉ đó lại đột nhiên đổi ý.
Giọng nói trầm thấp của anh ta vang lên, lộ rõ vẻ cuồng ngạo, cùng với sự khinh miệt đến tận cùng:
- Sinh con cho tôi, cô sẽ được 200 triệu.
Có trời mới biết, khi nghe thấy giọng nói trầm thấp này, trái tim nhỏ bé của cô suýt chút nữa thì rơi xuống.
Khuôn mặt xinh đẹp được che đi quá nửa bởi tấm lụa bịt mắt, nhưng vẫn không giấu nổi sự kinh ngạc trong lòng.
Gì chứ? Anh ta đổi ý rồi sao?
Rõ ràng lúc đầu, giao dịch của hai người chỉ là...giao dịch thể xác thôi mà.
Nhưng tới nước này rồi, cô còn lựa chọn khác nữa sao? Cô còn có thể kì kèo mặc cả nữa ư? Bản thân cô biết rõ, vào giây phút cô bước vào căn phòng âm u lạnh lẽo này, cô đã không còn là chính mình nữa rồi.
Hai tay trắng ngần của cô run run, vô thức nắm bấu chặt lấy nhau.
Người đàn ông đó vẫn ngồi tao nhã uống rượu vang, kiên nhẫn chờ cô trả lời.
Trên khuôn mặt anh tuấn đó, dường như không hề gấp gáp một chút nào.
Ngược lại khi thấy dáng vẻ hoảng sợ như con nai vàng ngơ ngác của cô, anh lại thấy buồn cười.
- Sao? Không muốn à?
Thong thả lắc lắc ly rượu vang trên tay, Phong Duật Thần giơ lên uống cạn.
Ánh mắt nóng rực vẫn nhìn cô chăm chút, như thể muốn thiêu sống cô bất cứ lúc nào.
Mặc dù được bịt mắt lại, nhưng giác quan thứ 6 của phụ nữ mách bảo cô rằng, người đàn ông trước mắt vẫn đang nhìn cô không hề chớp mắt.
Nghe anh ta nói vậy, cô vội vã lắc đầu:
- Không...không phải như vậy...!
- Vậy là đồng ý rồi?
Anh liền đứng dậy, chậm rãi bước về phía cô.
Cô có thể càm nhận được điều đó, trái tim hoảng loạn đập nhanh tới nỗi như thể sắp bay ra khỏi lồng ngực.
Cảm giác này, thật áp lực vô cùng.
Vào lúc cô định lùi lại thì đột nhiên cả cơ thể nhỏ nhắn bị nhấc bổng lên, cô rơi vào vòng tay xa lạ nhưng đầy ấm áp kia.
Mùi hương nam tính trên người anh tỏa ra khiến cô có chút dễ chịu hơn.
Nhưng có vẻ như cô vẫn không cam lòng, vô thức cắn môi dưới của mình như một thói quen hàng ngày.
Phong Duật Thần lập tức nhíu mày tỏ ra không vui, anh đẩy nhanh tốc độ hướng về phía giường, đặt cô xuống chiếc giường lớn êm ái.
Anh đưa tay lên chạm vào vành môi cô, ép cô phải nhả nó ra.
Bên môi khẽ cất lên một câu ám muội:
- Tôi rất không thích phụ nữ có thói quen này.
Nói rồi anh ta liền cúi xuống độc chiếm bờ môi anh đào đỏ mọng của cô, cảm giác đột ngột này khiến cho cơ thể nhỏ của cô khẽ run rẩy, đầu óc hỗn loạn giống như tương lai mịt mù phía trước của cô.
Cô loạn xạ không biết nên đáp trả lại như thế nào, vì đây là nụ hôn đầu của cô mà.
Phong Duật Thần dường như thích sự ngây dại của cô, liền tách hàm răng của cô ra, luồn lưỡi mình vào bên trong, khẽ