Ngày hôm sau...!
Lại một ngày mới bắt đầu, ánh sáng yếu ớt khẽ chiếu vào căn phòng còn nồng đậm mùi hoan ái.
Phương Hân lúc này mới khẽ nhíu mi tâm, cô yếu ớt giơ tay lên tháo khăn bịt mắt ra.
Ánh sáng mặt trời yếu ớt rọi vào giống như thân thể cô yếu ớt vô lực sau một đêm hoan ái mãnh liệt vậy.
Toàn thân cô đau nhức, đặc biệt là phần hạ thân bên dưới của cô.
Cô cố nén chịu cơn đau, từ từ đứng dậy khỏi chiếc giường lớn.
Nhìn thấy trên tấm ga trải giường màu trắng có lưu lại vết máu đỏ tươi, khuôn mặt xinh đẹp kiều diễm khẽ ửng hồng.
Lần đầu tiên của cô, lại bị mất đi thế này.
Cốc cốc cốc.
Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, Phương Hân liền nhặt chiếc áo sơ mi vứt tung tóe dưới sàn để mặc tạm, chậm rãi bước ra mở cửa.
Trước mặt cô là một nhóm nữ người hầu, trên tay cầm đủ mọi đồ dùng cần thiết cho cô dùng trong những ngày này.
Thấy cô, tất cả đều kính cẩn cúi đầu đồng thanh:
- Phương tiểu thư!
Phương Hân thoáng ngẩn người nhìn đám người hầu, rồi cô cũng nhanh chóng gật đầu mà không nói gì thêm nữa.
Ít ra người đàn ông đó cũng không bạc đãi cô trong những ngày sắp tới.
Còn cho nhiều người hầu tới như vậy...!
- Phương tiểu thư, đây là đồ của cô ạ.
Đồ dùng vệ sinh cá nhân đã chuẩn bị sẵn, xong xuôi cô có thể xuống dưới nhà ăn sáng.
Nữ người hầu nói một cách chuyên nghiệp, dường như mọi việc đã được Phong Duật Thần sắp xếp ổn thỏa.
Phương Hân mím môi gật nhẹ đầu:
- Đặt đồ xuống đây cũng được rồi, mọi người có thể ra ngoài.
Cô không quen với việc có người hầu hạ mình, liền có ý bảo nhóm người hầu hãy lui xuống.
- Vâng ạ.
Tất cả đồng thanh, cúi đầu thêm một lần nữa rồi mới lễ phép rời đi.
Phương Hân nhìn bộ đồ được chuẩn bị sẵn, là một chiếc váy đắt tiền vô cùng tinh tế.
Nhìn qua đã biết đó là chiếc váy phiên bản giới hạn.
Phương Hân thở dài, lẽ nào đây là cảm giác của được bao nuôi sao? Tuy từ giờ cô phải ở lại căn biệt thự lạnh lẽo này cho tới khi sinh con cho Phong Duật Thần, nhưng việc học ở đại học cũng không thể lơ đãng được.
Cho nên những ngày rảnh dỗi ở nhà, cô cũng phải thật tập trung học.
Nghĩ tới bố mình đang nằm bệnh viện, tuy Phong Duật Thần nói hãy yên tâm, nhưng không nghe được chút tin tức nào về bố khiến cô có chút lo lắng.
Không biết...bố có thất vọng hay