Vài ngày sau...!
Mấy ngày này Phương Hân xin nghỉ phép vài ngày, cô ở nhà tâm sự với bố, giành nhiều thời gian chăm sóc bố hơn.
Kể từ lần cô lấy hết dũng khí để nói những lời ấm ức ra ngoài, Phong Duật Thần cũng không tới nhà tìm cô nữa.
Đây chính là điều mà cô muốn, nhưng vì cớ gì mà cô lại cảm thấy lòng mình trống trải như vậy?
Cô bị điên thật rồi!
Tới ngày chủ nhật, Phương Hân mới ra ngoài dạo phố cho khuây khoả.
Cô vốn không có bạn bè, cho nên đi đâu cũng chỉ cô đơn một mình.
Trên cái thành phố rộng lớn này, cô chỉ nhỏ bé như thế thôi.
Cô vô thức nhớ tới đứa con của mình, rồi lại tự lắc đầu cười nhạo bản thân.
Cô đang có ý nghĩ điên rồ gì vậy chứ? Đi tìm con sao? Ngay cả thân cô còn lo chưa xong, cô thì sao có đủ khả năng để nuôi con chứ?
Đang chìm trong suy nghĩ của riêng bản thân, bỗng nhiên Phương Hân cảm thấy má mình lành lạnh.
Ngước mắt lên nhìn, hoá ra trời đã đổ mưa, từ lúc nào cô cũng không hay.
Mọi người trên đường vội vã tìm chỗ trú mưa, chỉ có cô vẫn đứng bất động.
Không biết từ đâu có một chiếc ô lớn che lên đầu Phương Hân, chủ nhân của chiếc ô cũng đã nhường hết toàn bộ ô của mình cho cô.
Cô giật mình, đầu óc đã quay trở lại thực tại.
Phương Hân ngây người ra nhìn người đàn ông trước mặt, không ngờ giữa thành phố rộng lớn này, cô lại gặp được người quen.
À không, có lẽ cũng chỉ mình cô biết anh ấy thôi.
Anh ấy là Tần Khiêm, trước kia chính là học trưởng của trường cô.
Anh ấy không chỉ tốt bụng học giỏi mà gia cảnh cũng không phải dạng tầm thường, chính là hình mẫu lí tưởng trong lòng các nữ sinh trong trường.
Nhưng mà, vì sao anh ấy lại che ô cho cô?
- Sao lại đứng bất động dưới mưa như vậy?
Câu nói bất chợt của Tần Khiêm khiến cho Phương Hân giật mình, anh ấy nhận ra cô sao? Cô cũng không chắc nữa.
Hoặc có thể là anh thích giúp đỡ người nên mới che ô cho cô thôi.
Trước đây ở trường, anh cũng thường hay giúp đỡ các bạn học sinh trong trường mà.
- Không có gì, cảm ơn học trưởng ạ.
Ánh mắt của Phương Hân lại ảm đạm, người ta có nhận ra cô đâu chứ?
- Phương Hân, em vẫn như ngày nào!
Một câu nói của Tần Khiêm đã khiến cho Phương Hân sửng sốt tới trợn to mắt, không ngờ anh nhận ra cô.
Lúc trước ở trường, cô cũng không phải học sinh có thành tích tiêu biểu gì, thế mà anh lại nhớ được tên cô.
Thậm chí anh còn nói một câu như thể rằng anh rất hiểu con người cô.
Lòng cô lại rối bời rồi..
- Học trưởng, cảm ơn anh.
Mưa to hơn rồi, anh giữ lại ô mà dùng.
Tôi cũng phải về nhà đây.
Phương Hân cười ngượng ngùng rồi lùi lại một bước, giữ khoảng cách với học trưởng Tần.
Nếu là trước đây, cô nhất định sẽ mời anh đi ăn một bữa rồi cảm ơn đàng hoàng.
Nhưng bây giờ thì có lẽ không cần nữa rồi.
Cô dường như thu mình vào một cuộc sống khép kín, không muốn tiếp xúc thêm với ai nữa.
Bởi vì cô không còn quá mong chờ gì đối với tình yêu rồi, cũng không muốn dính dáng tới đàn ông.
Tần Khiêm gật đầu nhưng