Sáng sớm, Phương Hân đã phải chật vật trong một chuyến xe buýt, không còn Phong Duật Thần đưa đón nữa, mọi chuyện đã quay trở về quỹ đạo vốn có của nó.
Anna sau khi biết tin cô quay lại làm, liền gửi cho cô lịch trình công việc của ngày hôm nay.
Cô vẫn còn là thư kí của Phong Duật Thần, cô đương nhiên không quên điều này.
Từ ngày hôm nay, cô sẽ chỉ chăm chỉ làm việc, sẽ không nghĩ tới những chuyện khác nữa.
Tới công ty, các nhân viên thi thoảng vẫn nhìn nhìn Phương Hân rồi xì xào gì đó.
Cô liền né tránh, đi một mạch vào phòng làm việc của Phong Duật Thần, theo phản xạ tự nhiên mà đẩy cửa vào.
Nhưng ngay lập tức, cô nhìn thấy trong phòng làm việc của anh xuất hiện thêm một người phụ nữ khác.
Hơn nữa, cử chỉ của bọn họ có vẻ thân mật mờ ám.
Phương Hân lập tức đứng như trời trồng, cô không ngờ sẽ bất chợt bắt gặp cảnh này, nhất thời không biết sẽ phản ứng như thế nào.
Nhanh chóng ánh mắt của Phong Duật Thần đã hướng về phía Phương Hân, nhưng lại là ánh nhìn hoàn toàn xa lạ.
Lần đầu tiên trong đời, tâm tư Phương Hân khẽ hoảng hốt.
Sao có thể chứ, cô nhìn nhầm sao?
Tự nhiên có người xông vào phá đám khiến cho người phụ nữ đang ngồi trên đùi Phong Duật Thần bất mãn vô cùng, cô ta cất lời nũng nịu:
- Thần, cô ta là ai vậy?
Phong Duật Thần liền đẩy người phụ nữ trong lòng ra, tao nhã chỉnh lại áo vest cho chỉnh tề.
Đối với cách gọi thân mật của cô ta, Phong Duật Thần chỉ khẽ nhếch môi:
- Em ra ngoài trước đi!
Người phụ nữ đó đương nhiên không cam tâm, nhưng lại sợ anh sẽ tức giận, cô ta đành ấm ức bước ra ngoài.
Lúc đi ngang qua Phương Hân, cô ta không quên lườm cô một cái, giậm chân thật mạnh.
Phương Hân lúc này mới ý thức được mọi chuyện đang xảy ra, cô định bụng bỏ chạy nhưng giọng nói của Phong Duật Thần lại bất thình lình vang lên:
- Đi làm lại rồi sao?
Phong Duật Thần chỉ liếc nhìn Phương Hân một cái, lạnh lùng hỏi.
Sau đó anh lại cúi xuống tập trung làm việc của mình, khuôn mặt bình thản như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Phương Hân mãi mới tìm thấy giọng nói của mình, cô liếm đôi môi khô khốc như một phản xạ tự nhiên:
- Xin lỗi, tôi không biết là anh đang...!
Phương Hân thực sự đã cố gắng bình tĩnh nhất có thể rồi, nhưng trái tim vẫn vô cớ nhói đau.
Chính cô cũng không biết vì sao lại như vậy nữa.
Chỉ sau vài ngày ngắn ngủi thôi, anh đã tìm được người mới rồi sao?
Thật sự đã kết thúc rồi, nhưng Phương Hân lại mong rằng chuyện khi nãy chỉ là mình nhìn nhầm mà thôi.
Cô càng không muốn tin Phong Duật Thần lại là loại đàn ông đó.
Cô đúng là điên thật rồi!
Phong Duật Thần cứ thế lại im lặng, tập trung vào công việc của mình mà không hề có ý định giải thích gì.
Cũng có thể là anh không nghe thấy câu nói của cô.
Nhưng cô chẳng là gì của anh cả, cô lấy tư cách gì mà bắt anh giải thích chứ? Ngay từ đầu, cả hai đã định sẵn là không chung một con đường rồi.
Cho nên, cô chưa bao giờ dám mơ mộng hão huyền gì cả.
Phương Hân lặng lẽ quay lưng bỏ đi, nhưng cô vừa đi được một bước, đột nhiên giọng nói của Phong Duật Thần lại vang lên một lần nữa:
- Tới rồi thì làm việc đi, đừng mất tập trung!
...!
Bên ngoài, người phụ nữ ban nãy trong phòng làm việc của Phong Duật Thần đang hậm hực giậm chân.
Đáng chết, lẽ ra cô ta đã sắp thành công rồi, không ngờ lại bị phá đám.
Nhưng ban nãy Phong Duật Thần có phản ứng như vậy, nghĩa là anh