5 năm sau...!
Phương Hân hôm nay thức dậy từ sớm, cô xuống bếp làm bữa sáng, bố cô sau khi phẫu thuật xong, bệnh tình cũng đã đỡ hơn.
Còn cô, sau khi rời khỏi căn biệt thự lạnh lẽo đó, đã cố gắng học thật tốt.
Cô chuyển về sống cùng bố, tiện có thể chăm sóc tốt cho ông.
Cố gắng nỗ lực 5 năm, cuối cùng cô cũng đã đạt được ước mơ của mình, đó là làm nhà thiết kế thời trang.
Hôm qua phòng nhân sự vừa thông báo, cô đã trúng tuyển vào công ti, cho nên từ hôm qua tới giờ cô vô cùng phấn khởi, vui mừng.
Làm bữa sáng xong, cô đỡ bố đến trước bàn ăn, vui vẻ nói:
- Bố ơi, con được công ti tuyển rồi đó.
Bố cô nghe vậy, tâm tình tốt hẳn lên:
- Thật sao?
- Ừm, vậy nên bây giờ bố chỉ cần ở nhà nghỉ ngơi, con sẽ làm việc để kiếm tiền.
Phương Hân dùng ánh mắt kiên định nhìn bố, như bảo bố hãy yên tâm về mình.
Bố cô gật gật đầu hài lòng:
- Được rồi được rồi, nhưng không được làm việc quá sức đấy nha, ảnh hưởng tới sức khỏe.
- Vâng, bố đừng lo cho con, con khỏe lắm.
Chuyện 5 năm trước, cô bán thân và sinh con cho người giàu để lấy tiền chữa bệnh cho bố, cô vẫn giữ trong lòng, tuyệt đối không bao giờ nói ra chuyện này ở trước mặt bố.
Chẳng phải đã 5 năm trôi qua rồi sao, cô vẫn sống yên ổn đó thôi.
Những kí ức khi còn ở ngôi biệt thự rộng lớn nhưng lạnh lẽo đó cô đã sớm quên đi rồi...!
...!
Tại công ti...!
Phương Hân là ngày đầu tới công ti nên dường như còn chút bỡ ngỡ.
Cái bầu không khí ở trong công ti này...thật là kì lạ.
Tất cả nhân viên đều ồn ào náo loạn, không một ai làm việc cả.
Mà người thì ngồi tám chuyện, người thì ngồi trang điểm, người thì ngồi dũa móng tay.
Sự ồn ào náo nhiệt này, không phải là làm việc, mà là ngồi chơi?
Cái công ti này thật là kì lạ nha.
Phương Hân vô thức nhíu hàng lông mày thanh tú, cô chậm rãi bước chân về phía những nhân viên đang ồn ào kia, khe khẽ hỏi:
- Xin chào, tôi là nhân viên mới ạ.
Cho hỏi...!
- Cô là