So với việc Phong Duật Thần đã đẩy Phương Hân ra trong lúc nguy hiểm, thay cô chịu tai nạn, cái tát này của Quách Huệ có là gì chứ? Có lẽ chính cô cũng đã lường trước được thái độ gay gắt của Quách Huệ, cô không lấy làm lạ gì, chỉ đứng yên đó để mặc cho bà ấy trút giận.
Ngoài câu xin lỗi ra cô không biết nên nói thêm gì nữa.
Phong Tề thì bình tĩnh hơn vợ mình, nhưng ông ấy không nói gì cũng không có nghĩa là ông ấy không tức giận.
Riêng chuyện Phong Duật Thần gặp tai nạn này cũng đủ gây rắc rối cho tập đoàn Phong thị và các công ty trực thuộc Phong thị rồi.
Còn không biết tới bao giờ Phong Duật Thần mới có thể tỉnh lại, Phong thị giờ đây như đang ngồi trên đống lửa vậy, nội bộ công ty bắt đầu lục đục bàn tán xôn xao.
Ông ấy cứ nhìn Phương Hân chằm chằm, để mặc cho vợ mình trút giận.
Lương Thành và Tống Ôn thấy không ổn, dẫu sao cũng đều là trợ lí đi theo Phong Duật Thần, bọn họ không thể trơ mắt nhìn người phụ nữ của tổng tài bị gây khó dễ được.
Tống Ôn lên tiếng trước, mong rằng có thể xoa dịu được sự phẫn nộ của Quách Huệ bây giờ:
- Phu nhân, Phong tổng đã qua cơn nguy kịch rồi, nhất định sẽ ổn thôi mà.
- Đúng ạ, xin bà bớt giận, cẩn thận lại ảnh hưởng tới sức khỏe.
Lương Thành cũng hết lời khuyên nhủ, hai người họ đều là trợ lí đắc lực của Phong Duật Thần nên cũng có tiếng nói trong nội bộ Phong thị, nhìn thấy cả hai thì chính là thấy mệnh lệnh của Phong Duật Thần, người ngoài không thể không nể mặt được.
Quách Huệ cũng không muốn đứng ở phòng bệnh của con trai làm ầm ĩ lên, đành nén cơn tức giận xuống.
Bà trước giờ là một người ôn hoà nhã nhặn, nay bà ấy tức giận như vậy cũng đủ để biết mức độ nghiêm trọng của sự việc.
Phương Hân vẫn chỉ biết cúi đầu.
Thật ra cô cũng ấm ức lắm chứ, nếu có thể, cô chỉ muốn ôm chầm lấy Phong Duật Thần mà khóc nức nở một trận, muốn được anh dịu dàng an ủi, muốn được nghe thấy giọng nói của anh.
Nhưng hiện giờ anh vẫn nằm im trên giường bệnh, không biết bao giờ mới tỉnh lại.
Cô sợ lắm, sợ sẽ mất anh.
Mãi một lát sau, Phong Tề mới lên tiếng.
Nét mặt ông nghiêm nghị, ngữ điệu không nóng cũng không lạnh, có thể thấy ông là người lí trí hơn vợ mình rất nhiều:
- Lương Thành, cậu trở về tập đoàn để giải quyết công việc tạm thời đi, ngăn chặn mấy thế lực có ý định rục rịch đó.
Còn Tống Ôn, cậu ở lại đây chăm sóc Duật Thần và quản lí công ty Phong Thần.
Lương Thành và Tống Ôn liền lập tức nhận lệnh, Phong Tề giao nhiệm vụ xong rồi mới nhìn sang Phương Hân, lãnh đạm nói:
- Tôi cho phép cháu ở lại cùng với con trai tôi.
Nhưng khi thằng bé tỉnh lại, cháu phải rời khỏi nó.
Cháu chính là tai hoạ của nó, nếu cháu thật lòng yêu nó thì cháu nên suy nghĩ tới tương lai của nó.
Phong Tề nói xong rồi cùng Quách Huệ rời đi, để cho Phương Hân có thời gian và không gian để suy nghĩ.
Cánh cửa phòng bệnh đóng lại, chỉ còn cô và Phong Duật Thần trong phòng.
Cô suy sụp ngồi bệt xuống sàn, trái tim đau đớn như cắt.
Hoá ra đã cố gắng nhiều như vậy, nhưng kết quả cuối cùng cũng chỉ có một.
Phong gia làm sao có thể chấp nhận một người con dâu như cô chứ? Cô biết, cô cũng đã lường trước được ngày hôm nay rồi.
Nhưng cô thật lòng yêu Phong Duật Thần, cô không thể rời xa anh được, cô không làm được điều đó.
Ngay từ đầu cô và anh đã không cùng chung một thế giới, tương lai bước chung một con đường sẽ có khăn rất nhiều.
- Phong Duật Thần, làm ơn hãy tỉnh lại đi được không? Anh muốn em phải rời xa anh thật sao?
Ngước lên nhìn người đàn ông vẫn đang nằm yên trên giường bệnh, Phương Hân chỉ biết cười khổ.
Cô giơ tay lên nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt anh, khuôn mặt ngay cả khi hôn mê cũng toả ra nhiều sức hút như vậy.
- Đáng ghét, anh đã dùng khuôn mặt này quyến rũ bao nhiêu phụ nữ rồi hả?
Phương Hân vẫn tiếp tục độc thoại một