Rút đi vẻ cợt nhả bình thường, Lâm Sanh nhíu mày, nghiêm túc chăm chú, không nói cười tùy tiện.
Lúc Lâm Sanh nói những lời này, ngữ khí và giọng điệu như đang chất vấn.
Đây là đang chất vấn cô cái tình huống ngoài ý liệu này, vì sao không gọi điện cho em ấy.
Cô nên gọi điện sao?
Hình như nghe ra ý quan tâm.
Hứa Nam nhìn Lâm Sanh, cũng không mở miệng nói gì, bởi vì quả thực cô không tính nói cho Lâm Sanh biết, trật chân lại không phải chuyện lớn gì, không cần phải trắng trợ tuyên bố.
Hôm nay bị trật chân cùng cái miệng quạ của Lâm Sanh không thoát khỏi liên quan, cô bị mắng là gian thương, mắng là sâu hút máu, lại bị mắng sẽ bị trời phạt, thiên lôi đánh xuống, chỉ đi mua giày cao gót còn bị mắng sẽ bị trật chân.
Một nữ nhân miệng thiếu đánh, khó ưa lại đáng đánh đòn.
Nhưng hết lần này tới lần khác cô lại thấy hợp mắt.
Đây là lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Sanh đối với những chuyện xảy ra với cô lại phá lệ nghiêm túc.
Khóe mắt Hứa Nam chậm rãi cong lên, cô nở nụ cười, Lâm Sanh nhìn vào đôi mắt trong trẻo kia, giống như ánh mặt trời rực rỡ sáng lạn ban trưa, chiếu thật sâu lên thân ảnh của Lâm Sanh.
"Chị cười cái gì, cái này có gì đáng cười, em nghiêm túc nói chuyện với chị." không nói lời nào thì thôi, lại còn dùng mỹ nhân kế với mình, Lâm Sanh cũng giận.
Nhưng Hứa Nam cười rộ lên, mặt mày rạng rỡ, ánh mắt dịu dàng thâm tình, hai lúm đồng tiền nhỏ đáng yêu bên môi thu hút ánh nhìn người khác, giống như ánh chiều tà mùa hè, ấm áp tỏa trong tim.
Cho dù biết là mỹ nhân kế, giống như có độc mỗi lần trúng kế Lâm Sanh cũng không dời mắt nổi.
Nhìn như vậy liền ngẩn ra, cô đang suy nghĩ, làm sao đem giá trị nhan sắc của Hứa lão bản giảm xuống một ít, đỡ phải lần nào cũng trúng mỹ nhân kế.
Thực sự quá không có tiền đồ.
"Em đang mê gái đúng không?" Hứa Nam giơ tay nhéo mặt Lâm Sanh, ánh mắt tràn đầy ý cười: "Trên đường lớn, chú ý một chút hình tượng."
Lâm Sanh:
"..."
Đã quen với Hứa Nam thường ngày lạnh lùng, sau này nhìn thấy rất nhiều lần Hứa Nam được cô 'tiếp thêm' dũng khí trêu chọc mình, cực kỳ không để ý hình tượng mà 'nổi điên'.
Cười dịu dàng thế kia, thật sự hiếm thấy, đừng cười nữa, cười nữa thật sự khiến người ta mê gái.
Lâm Sanh liếc Hứa Nam, tuy trúng mỹ nhân kế cũng không quên lời mới vừa rồi, kéo ngón tay nhỏ nhắn trên mặt xuống, nắm trong tay, nhìn Hứa Nam chằm chằm không chớp mắt.
"Chị vẫn chưa trả lời câu hỏi của em, chị tìm em sao không gọi điện thoại cho em, trật chân cũng không nói cho em, chỉ một mình ngồi ở chỗ này."
"Không có chuyện gì, chị ngồi một chút thì ổn thôi." Hứa Nam khẽ lắc đầu, rút tay lại, chỉ chỉ câu lạc bộ tập gym cách đó không xa, "Không phải em hẹn bạn đi tập sao, sao còn chưa đi?"
"Chị bị vậy rồi sao em yên tâm đi."
Hứa Nam bình thản nói:
"Chị không sao."
"Quên đi, em đưa chị về trước." Lâm Sanh mới đứng dậy lại nhanh chóng ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng ấn lên chân bị trật của Hứa Nam: "Có đau không?"
Hứa Nam nhích chân trái, nhẹ giọng trả lời:
"Đỡ hơn rồi, không còn đau nữa."
"Em giúp chị xoa."
Ngón tay hơi lạnh rất nhanh đặt lên chân trần, Hứa Nam nhìn Lâm Sanh cúi người ngồi xổm trước mặt mình, tim đập như trống, mặt hiện lên vẻ ngượng ngùng.
Muốn từ giữa những ngón tay của Lâm Sanh rút chân ra, lại bị đè đầu gối, vội nói:
"Đừng nhúc nhích, chị đừng nhúc nhích."
Lâm Sanh cảnh cáo một câu, lo lắng ngẩng đầu lên nhìn Hứa Nam, nhìn thấy gương mặt trắng noãn đã nhuộm đỏ, Hứa lão bản đang xấu hổ?
Lâm Sanh mở to mắt nhìn, cúi đầu nhẹ nhàng vuốt ve chân trần của Hứa Nam, nhỏ giọng thì thầm:
"Xấu hổ cái gì, tới mượn em băng vệ sinh cũng có thấy chị xấu hổ vậy đâu."
Ánh mắt Hứa Nam lóe sáng, hiển nhiên nghe thấy lời Lâm Sanh, cô giơ tay lên xách lỗ tai ai kia, tức giận nói:
"Im miệng, đã nói không được nhắc tới băng vệ sinh mà."
"Được được được, em không nhắc tới nữa."
Vội vàng kéo bàn tay như ngọc thon thon kia khỏi lỗ tai mình, Lâm Sanh không nhắc tới chuyện mượn băng vệ sinh nữa, bởi vì mỗi lần cô nhắc tới đều sẽ kích thích xấu hổ trong lòng Hứa lão bản.
May mắn có bác sĩ lớn như Bình Bình, thường xuyên ở bên tai cô nhắc nhở những thương tổn nào cùng với cách ứng phó ra sao, tai nghe mắt cũng nhiễm nhiều.
Lâm Sanh là gà mờ, giúp Hứa đại boss xoa chân thì còn được.
Cũng không nghe thấy Hứa Nam lên tiếng, cũng không để ý, động tác vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng mà mà ấn mà xoa.
Giày cao gót 10cm, không thấp, đổi lại là cô đi chưa được mấy bước nhất định cũng sẽ té ngã.
Cũng không biết Hứa lão bản làm sao có thể bước đi được, còn có thể đi vững vàng nữa. Giống như đi trên đất bằng, tư thế tao nhã.
"Em giúp chị xoa, chờ chút em đưa chị về." Lâm Sanh vừa nói vừa cẩn thận cởi giày cao gót Hứa Nam, nhẹ nhàng xoa bóp, lại nhịn không được cằn nhằn.
"Biết chị thích mang giày cao gót nhưng đừng mang cao quá, nếu đường không bằng phẳng chị không nhìn thấy rất dễ bị trật chân, nhất là mỗi ngày chị tăng ca đến tối khuya, đêm hôm khuya khoắc về nhà trời tối đen như mực chị sẽ không nhìn thấy đường."
"Sau này cạnh chị có em, vũ khí phòng thân lợi hại là giày cao gót này cũng không cần thiết."
Xoa xoa thật đúng là thoải mái, Hứa Nam bị trật chân tâm tình không tốt cũng đỡ hơn rồi, lại nghe thấy Lâm Sanh cằn nhằn, tâm tình chậm rãi vui vẻ hơn.
Khóe môi Hứa Nam cong cong, nhìn Lâm Sanh, nhẹ giọng nói:
"Tiểu bảo mẫu, đối xử tốt với chị như vậy có mục đích gì, chị sẽ không tăng lương cho em đâu."
Nhắc tới tăng lương với trừ lương Lâm Sanh hưởng đủ, ngẩng đầu trừng mắt nhìn Hứa Nam:
"Gian thương, tiền lương cả đời em đều bị chị trừ hết rồi, sâu hút máu hút hết rồi, không còn máu cho chị hút đâu, chị đã thành công hút khô em rồi."
Coi nhẹ lời ai kia, Hứa Nam hỏi:
"Lâm Sanh, em đưa chị về nhà vậy em không đi tập gym à?"
"Ừm, trước không đi." Lâm Sanh gật đầu, hướng Hứa Nam nháy mắt, "Kính già yêu trẻ là phẩm chất tốt đẹp của người Trung Hoa, trước hết đưa người tàn tật về nhà đã."
"Đến khi nào em mở miệng mới có thể không đáng ăn đòn hả?" trật chân liền thành người tàn tật, Hứa Nam giận rồi.
Lâm Sanh không để bụng, hai tay xoa nhẹ chân trần kia, trong miệng không hề khách khí oán hận trả lời:
"Dù sao chị cũng đánh em không ít, cũng không biết bị chị đánh bao nhiêu lần rồi."
Hứa Nam nhịn, hít một hơi.
Đưa tay câu cổ Lâm Sanh, kéo người kia đến trước mặt mình, ánh mắt Hứa Nam lóe sáng, tàn nhẫn ấn lên ngọn núi nhỏ trên trán Lâm Sanh:
"Cho vừa cái miệng đáng ăn đòn của em nè!"
"Miệng đáng ăn đòn cũng không phải em có thể khống chế nha." Lâm Sanh hít một ngụm khí lạnh, vẫn không quên tiếp tục hờn dỗi.
Hứa Nam thành công bị Lâm Sanh chọc tức, tàn nhẫn ấn lên ngọn đồi nhỏ một lần nữa.
"Thủ... thủ... thủ... thủ hạ lưu tình!"
Sắc mặt Hứa đại boss rất tệ, lại bị cô chọc cho xù lông, nhanh chóng vuốt ve thôi.
Lâm Sanh tủi thân bĩu môi:
"Ấn nhẹ chút được không, không biết thương hương tiếc ngọc gì hết, em đau muốn chết luôn."
"Sao không đau chết em luôn đi." Hứa Nam trừng mắt với ai kia, kéo cánh tay ai kia: "Đứng lên, đừng xoa nữa."
Lâm Sanh chu môi, đứng lên đàng hoàng, miệng vẫn không quên nói thầm:
"Cái chiêu lạt thủ tồi hoa* này, rõ ràng tàn phá đóa hoa của đất nước."
辣手摧花 lạt thủ tồi hoa: dùng thủ đoạn độc ác tàn phá cái đẹp.
Thích gây chuyện cộng với cái miệng đáng ăn đòn của tiểu bảo mẫu vừa login, Hứa Nam lại bị chọc tức, nhìn Lâm Sanh từ trên xuống dưới, không khách khí chê cười:
"Em là hoa gì? Hoa tàu hủ?"
Lâm Sanh hai tay chụm lại đặt dưới cằm, làm nền cho khuôn mặt đỏ âu, lộ ra hàm răng trắng lóa, giọng nũng nịu trả lời:
"Tiểu tỷ tỷ xinh đẹp, em là đóa hoa bách hợp kiều diễm."
Hai người vốn thu hút sự chú ý của người khác, lúc này hành động buồn cười của Lâm Sanh, không biết thu hút biết bao ánh mắt, thậm chí còn có