Nghe Tô Bối An nói, đáy mắt Hứa Nam lóe sáng, biểu cảm lại như bình thường, có vẻ rất bình tĩnh.
Khởi động hạng mục và tìm kiếm đối tác, Tô Bối An đã khảo sát rất nhiều công ty, tổng hợp lại các nhân tố trên nhiều phương diện, tập đoàn LT là một đối tác tuyệt hảo.
Thế nhưng Tô Bối An làm phó tổng tập đoàn XM, đi ra ngoài cùng khách hàng bàn chuyện hợp tác về các hạng mục, lần nào cũng dễ như trở bàn tay, duy chỉ có Lâm Túc của tập đoàn LT.
Lâm Túc mềm cứng đều không ăn, trong chiến tích đánh nhiều thắng nhiều, Lâm Túc là một trường hợp đặc biệt.
Từ khi Tô Bối An quyết định 'gặm' tập đoàn LT, sự việc tiến triển cũng không thuận lợi, tập đoàn LT giống như trong miệng cô nói đó là một khối xương vừa cứng vừa thối.
Răng lợi của Tô Bối An dù tốt nhưng gặm 10 lần đều thất bại.
10 lần đưa ra lời mời, mỗi lần không bị bên kia dùng lời khéo léo từ chối hợp tác thì cũng đồng ý nhưng rồi bị cho leo cây, từ đầu đến cuối Tô Bối An đều không gặp được người, không gặp được người thật còn nói gì tới hợp tác.
Ở thành phố Z Lâm Túc đồng ý lời mời, hơn nữa có Hứa Nam ở thành phố Z, hai cục xương khó gặm đi gặm nhau, cũng khó trách tại sao Tô Bối An hưng phấn đến vậy.
Cũng không có ngay lập tức trả lời, Hứa Nam trầm ngâm một lúc, ánh mắt rời khỏi màn hình máy tính, ngồi thẳng người, nói:
"Cậu xác định là đã đồng ý và sẽ xuất hiện ở chỗ hẹn mà không phải là cho cậu leo cây chứ?"
Nhắc tới chuyện bị cho leo cây, Tô Bối An nhớ lại trong 1 năm này, nhiều lần bị tổng tài tập đoàn LT cho leo cây, tâm tình kích động rơi xuống đáy cốc, giống như bị tạt một chậu nước lạnh.
Tô Bối An căm hận nói:
"Đường đường là tổng tài một tập đoàn sẽ không phân biệt tốt xấu."
"Cái này khó nói, dù sao cậu cũng có 10 lần kinh nghiệm, cho cậu leo cây lần nữa cũng chẳng lạ gì." bên môi Hứa Nam là nụ cười đầy ẩn ý, "Địa điểm gặp mặt ở tập đoàn XS, thời gian xác định chưa?"
"Đương nhiên, bên LT hẹn thời gian là 2 giờ chiều thứ 3 tại XS."
Những ngón tay gầy có thể nhìn thấy khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng gõ lên bàn làm việc, Tô Bối An thở dài nói:
"Mình nhắm có thể thành công, trước đây đều là chúng ta hẹn thời gian, lần này đổi lại là LT hẹn thời gian và địa điểm đều này cho thấy là Lâm Túc thật sự xuất hiện, có thể hợp tác được hay không thì không rõ lắm, chí ít gặp mặt cũng không có vấn đề gì."
Hứa Nam vô thức quay đầu, nhìn Lâm Sanh nằm bên cạnh, Lâm Sanh nhìn thấy Hứa Nam nhìn mình, ánh mắt ra vẻ vô tội, còn nháy mắt với Hứa Nam.
Không nghe Hứa Nam nói. Tô Bối An chớp mắt, nở nụ cười:
"Nam Nam, mai mình mua vé máy đến thành phố Z, mình đến cùng cậu gặp mặt Lâm Túc."
"Như vậy thực sự quá tốt." Hứa Nam khẽ cười, "Có cậu ở đây mã đáo thành công."
"Bây giờ mình có chút buồn bực, Lâm Túc sao tự nhiên lại đồng ý." Tô Bối An gõ gõ: "Có phải có liên quan đến tiểu bảo mẫu của cậu?"
"Không thể nào." giọng Hứa Nam quả quyết.
Tô Bối An suy nghĩ một lúc, cười cười:
"Cũng đúng, Lâm Túc không biết quan hệ giữa hai người, bỏ đi, mặc kệ là nguyên nhân gì để cho khối xương đó đồng ý, trước tiên gặp mặt người rồi nói."
Hứa Nam khẽ hỏi:
"Ngày mai mấy giờ cậu đến thành phố Z, mình ra sân bay đón cậu."
Tuy rằng không nghe được bên kia điện thoại nói gì, nhưng Lâm Sanh vẫn nghe được Hứa nam nói, nghe tới cái biệt danh thân mật "An An", quan hệ nhất định tốt, giấm chua trong lòng từ từ bốc lên.
"Được, trước hết cứ vậy đi."
Lâm Sanh cầm cuốn tập chí mới ném lên sofa lên, dịch người ra xa Hứa Nam.
"Ừ, tạm biệt."
Hứa Nam cúp máy, vừa vặn nhìn thấy hành vi mờ ám của Lâm Sanh, đưa tay ôm eo ai kia, kéo người đó đến trước mặt, nói:
"Tiểu bảo mẫu, cách chị xa vậy làm gì, chị sẽ ăn em à?"
Lâm Sanh không thèm nhìn Hứa Nam, làm bộ xem tạp chí rất nghiêm túc, con ngươi đen tuyền như kẻ trộm xoay tít, giống như tùy ý mở miệng hỏi:
"Ai vừa gọi điện thoại cho chị."
"Em lấy cương vị nào để tra xét chủ hả?"
Lâm Sanh giận, gỡ bàn tay như ngọc thon thon bên eo mình ra, xoay người đi, lưu lại bóng lưng cho Hứa Nam, khinh thường nói:
"Tra xét cái gì, không nói thì không nói, người ta không thèm quan tâm."
Khóe mắt Hứa nam cong cong bật cười, nghiêng người qua đặt cằm lên vai Lâm Sanh, nhẹ nhàng ngửi ngửi, hỏi:
"Em có ngửi thấy mùi gì đó không?"
"Mùi gì?" Lâm Sanh sửng sốt, vội vàng kéo áo lên ngửi, chỗ nào cũng ngửi, không có mùi gì khác lạ, lúc này mới thở phào.
"Em vẫn thơm phức."
Hứa Nam lắc đầu:
"Thật chua."
"Chua cái đầu chị!"
Lúc này Lâm Sanh mới kịp phản ứng, cô không có ghen, kiên quyết không thừa nhận, xoay người, giơ tay khẽ đẩy Hứa Nam ra, trừng mắt:
"Cấm trêu chọc em, nhanh làm việc của chị đi."
"Trêu chọc?" Hứa Nam cười đầy ẩn ý, "Từ này của em dùng rất đúng."
Lâm Sanh xoay người, không nhìn Hứa Nam nữa, đỡ phải trúng mỹ nhân kế, hừ hừ nói:
"Làm việc của chị đi, chị chọc em nữa, cẩn thận em ăn chị luôn."
"Em còn muốn ăn chị?"
Hứa Nam cười, hơi nhướng mày, giơ tay vén tóc Lâm Sanh qua sau tai.
Lộ ra lỗ tai trắng trẻo, nhìn nhìn vành tai đó ánh mắt lóe lên, ngón cái và ngón trỏ co lại, vuốt ve vành tai đầy đặn mềm mại kia.
Cả người Lâm Sanh run lên.
Quanh quẩn chóp mũi là mùi hương quen thuộc, vành tai nhỏ bị ngón tay thon thon của Hứa Nam nhéo nhéo vuốt ve, một bàn tay khác luồng qua eo bị cô giữ lại.
Cho dù không quay đầu lại nhìn, Lâm Sanh cũng biết cái tư thế này nhất định rất mờ ám.
Cảm giác cơ thể mềm mại sát tới, Hứa Nam nhẹ nhàng đè lên lưng Lâm Sanh, Lâm Sanh một cử động nhỏ cũng không dám, miệng lưỡi khô đắng, lắp bắp cảnh cáo:
"Chị... chị... chị không được chọc em, chọc nữa em ăn chị luôn đó."
Giọng của thỏ trắng bé nhỏ giống như vậy.
Ngày thường tiểu bảo mẫu làm hùm làm hổ, giương nanh múa vuốt, trong lòng cũng chỉ là mèo con yếu đuối.
Tỷ như tiểu bảo mẫu không ngừng trêu chọc.
Hứa Nam nhìn chằm chằm không chớp mắt, nhìn lỗ tai Lâm Sanh nhanh chóng đỏ lên, khẽ cười.
"Em muốn ăn chị như thế nào?" Hứa Nam cúi đầu, cằm đặt trên đầu vai Lâm Sanh, nhẹ giọng nói: "Tiểu bảo mẫu tài nấu nướng của em tốt như vậy, em