Một tiếng 'Mẹ', là mẹ ruột.
Lâm Sanh chờ mẹ vợ, mẹ vợ tới, mẹ ruột cũng tới, này hay rồi, bà thông gia gặp mặt.
Còn có thể làm sao, Lâm Sanh cười ngượng ngùng thêm chút xấu hổ, mời hai bà mẹ vào nhà.
Hứa phu nhân cùng Lâm phu nhân đều đã qua tuổi năm mươi, bảo dưỡng tốt, phong thái yểu điệu, Hứa phu nhân sinh ra dòng dõi thư hương, một cái nhìn một nụ cười uyển chuyển hàm xúc kể cả hơi thở, khí chất toát ra cao quý thư hương.
Mà Lâm phu nhân là giáo sư đại học, Kỷ tiên sinh cũng là giáo sư đại học, hai vợ chồng nửa đời dạy dỗ giáo dục người, học thức uyên bác, kiềm chế vô cùng tốt, đối với sự xuất hiện của con gái chỉ kinh ngạc một chút, theo con gái vào nhà, cùng mẹ con Hứa gia giới thiệu sơ qua, nói năng tự có chừng mực khí chất tao nhã.
Không phải người một nhà không vào cùng một cửa, đây là duyên phận, Lâm phu nhân mấy ngày nay biết con gái xử lý hỉ phòng, đúng lúc hôm nay rãnh rỗi đến xem phòng lắp đặt thiết bị thế nào, thiếu đồ hay điện nước thế nào.
Lâm Sanh dở khóc dở cười, mẹ cô lúc nào không đi cứ chờ cô ra ngoài thì tới.
Hai bà mẹ hai nhà như thể hẹn xong, một chữ không nói quan hệ hai đứa con gái, ngữ khí hai người nói chuyện phiếm làm cho hai đứa con gái nghĩ bởi vì quan hệ bạn bè giữa hai người.
Sofa phòng khách bốn người ngồi.
Gia trưởng hai bên nói chuyện phiếm, trọng tâm câu chuyện chỉ là chuyện thường nhặt, thỉnh thoảng nhắc tới con gái, chị khen con gái tôi, tôi khen con gái chị.
Bầu không khí cực kỳ tốt, điều này làm cho Hứa Nam và Lâm Sanh hai mặt nhìn nhau, khó hiểu.
Hai bà 'mẹ' thật ra vừa vào cửa liền phát hiện, đồ trong nhà đều có đôi có cặp, không khó đoán ra kết quả, chỉ là ai cũng không chủ động mở miệng, thẳng cho đến khi Lâm phu nhân âm thầm nhìn hai người, cười dò hỏi:
"Hai đứa bên nhau sao?"
Lời này không chỉ định hỏi ai, Lâm Sanh nhíu mày, đang suy nghĩ trả lời thế nào, ánh mắt Lâm phu nhân xẹt qua người con gái, lại rơi vào Hứa Nam, Hứa Nam tự nhiên minh bạch, gật đầu cười trả lời nói:
"Dạ phải, dì."
Hứa phu nhân cười nói:
"Hai đứa trẻ tuổi ở bên nhau cũng tốt, giúp đỡ lẫn nhau, hỗ trợ lẫn nhau."
"Dạ dạ dạ, dì Hứa nói đúng thật." mẹ vợ hòa giải, Lâm Sanh vội vàng phụ họa.
Lâm phu nhân nhìn con gái ngồi bên cạnh, ánh mắt hàm chứa ý oán trách, vỗ vỗ tay Lâm Sanh:
"Sanh Sanh, Nam Nam chăm sóc con, khi nào rãnh, mời Nam Nam về nhà chúng ta ăn bữa cơm."
Vẫn là mẹ ruột có năng lực, hôm qua còn nghĩ làm sao dẫn Hứa Nam về nhà một chuyến, nhưng Hứa Nam là đại lão bản công ty, vẫn luôn bận rộn, Lâm Sanh không làm chủ được, ngẩng đầu hai mắt mong đợi nhìn Hứa Nam ngồi ở sofa đối diện.
Con gái đưa ánh mắt nhìn sang, Lâm phu nhân cũng vậy, liên hiệp với ánh mắt ngạc nhiên của Hứa phu nhân nhìn qua con gái, Hứa Nam sắc mặt ung dung, khẽ cười nói:
"Dì, con lúc nào cũng có thời gian."
Nghe con gái nói vậy, Hứa phu nhân cười gương mặt hiền lành:
"Có qua có lại, tục ngữ nói có qua có lại mới toại lòng nhau, Sanh Sanh khi nào rảnh cũng tới nhà dì ngồi chơi."
"Dạ, lúc đó còn phải làm phiền dì Hứa." Lâm Sanh mặc dù nở nụ cười tươi, thật ra sau lưng lạnh lẽo, tới nhà đại lão bản, vị 'ba vợ' kia không cầm chổi đuổi cô ra khỏi nhà sao!?
Hứa phu nhân đứng lên, nhìn Lâm Sanh lại nhìn Lâm phu nhân, cười nói:
"Hôm nay tôi mua đồ ăn qua, Lâm phu nhân nếu không để ý thì lưu lại, nếm thử tay nghề của tôi, hôm nay hiếm khi gặp nhau, mọi người chúng ta cùng nhau ăn bữa trưa."
"Sao để ý chứ, con gái chúng ta có duyên quen biết, chúng ta cũng có duyên gặp nhau, vậy làm phiền Hứa phu nhân." Lâm phu nhân mỉm cười gật đầu nhìn dáng người thướt tha của Hứa phu nhân, gương mặt này nổi lên ý cười.
"Được, mọi người ngồi đi." Hứa phu nhân mỉm cười, vỗ nhẹ vai con gái, "Nam Nam tiếp đón mọi người cho tốt."
"Dạ." Hứa Nam khẽ cười.
Đây là cơ hội tốt để biểu hiện, nấu cơm là năng khiếu của cô, hai mắt Lâm Sanh phát sáng, vội vàng đứng lên, đi tới bên người Hứa phu nhân, hưng phấn nói:
"Dì Hứa, con tới giúp dì."
"Con..." Hứa phu nhân do dự.
Trong lòng Hứa Nam biết lo lắng của mẹ mình, khóe miệng cong lên nở nụ cười.
"Mẹ, tài nấu nướng của em ấy không hề kém mẹ."
"Dì Hứa không nên xem thường con." Lâm Sanh vội vàng gật đầu cũng không hề do dự, tiến tới tự nhiên khoát tay Hứa phu nhân, đi tới nhà bếp. "Dì Hứa, con thường xuyên nghe Hứa Nam nhắc tới ngài, chị ấy nói ngài đẹp, tay nghề xuất sắc..."
Nuôi con gái, cùi chỏ chỉa ra ngoài, điều không đổi chính là cái miệng con gái đáng đánh chính là đáng đánh, thời khắc mấu chốt, mở miệng đem người ta khen lên tới trời, Lâm phu nhân có chút bất đắc dĩ mỉm cười.
Bên này Hứa Nam bình tĩnh cùng 'mẹ chồng' tương lai nói chuyện trời đất, vị này dạy kinh tế, Hứa Nam là người đầu óc linh hoạt, tận lực đem trọng tâm câu chuyện dẫn dắt theo hướng kinh tế, mà Lâm phu nhân nói tới lĩnh vực bản thân am hiểu và yêu thích, tự nhiên là không tránh được nói nhiều hơn vài câu, mà Hứa Nam cũng có thể ứng phó như thường, nói chuyện chân thành.
Tán gẫu một hồi, hảo cảm Lâm phu nhân dành cho Hứa Nam tốt hơn vài phần.
Mà ở bên kia nhà bếp, Lâm Sanh phát huy đầy đủ ưu thế ăn nói, chuyên gia chọn đủ loại chuyện lý thú tao nhã mà nói, khen ra mặt khen ngầm vị mẹ vợ này, khen đại lão bản, nhân tiện nịnh bợ mẹ vợ, chọc mẹ vợ cười ha ha, hết sức vui vẻ.
Nhưng nhìn nguyên liệu nấu ăn, Lâm Sanh cũng sầu, bởi vì mẹ vợ mua, năm món có ba món đại lão bản không thích, ví dụ loại sinh vật như cá, đại lão bản căn bản sẽ không đụng...
Còn rau thơm...
Hành hoa...
Đại lão bản thật sự là con gái ruột?
Lâm Sanh rửa rau xanh, thoáng suy nghĩ tìm từ, giống như thuận miệng nói:
"Dì à, con nhớ Hứa Nam hình như không thích cá, bất qua con thích á, dì thật tốt."
"Thật không, con thích ăn, vậy ăn nhiều chút." Hứa phu nhân cười tủm tỉm.
"Dì... hành hoa, có thể đừng bỏ vào canh không, Hứa Nam hình như cũng không ăn."
"À, vậy con ăn không?"
"Con không kén ăn..."
"Vậy được, canh không bỏ hành không bỏ rau thơm, Nam Nam không ăn một bữa không sao cả."
"Dì, dì thật tốt."
Hứa phu nhân cười không nói.
Lâm Sanh rửa rau xanh, trong lòng vẫn suy nghĩ, đại lão bản chắc là nhặt được?
Năm món một canh, nhanh chóng 2 tiếng.
Toàn bộ quá trình Lâm Sanh đều phụ một tay, hỗ trợ nấu cơm, rửa rau lặt rau xào rau, sắp xếp chén đũa, toàn bộ đều sắp xếp ổn thỏa, mới từ nhà bếp đi ra.
Đến gần phòng khách, nhìn thấy mẹ mình vẫn cùng Hứa Nam trò chuyện vui vẻ, nhìn thấy cô đi tới liếc mắt nhìn nhau, Lâm Sanh lên tiếng nhắc nhở:
"Mẹ, ăn cơm."
"Được, con vất vả rồi." Lâm phu nhân cười lên tiếng trả lời, ngước mắt nhìn Hứa Nam, lại nhìn con gái, phong thái tự nhiên cũng không nói gì, đứng dậy ra khỏi phòng khách đi về phía nhà bếp.
Lâm phu nhân ở đây, Lâm Sanh biết điều ngoan ngoãn, Lâm phu nhân vừa đi, Lâm Sanh như kẻ trộm hai mắt đảo tròn, nhanh chóng ngã xuống bên cạnh Hứa Nam, ôm cố Hứa Nam, cười đê tiện:
"Chị và mẹ em nói gì, em vừa rồi nghe thấy, hai người cười vui vẻ vậy."
"Không nói cho em." Hứa Nam lắc đầu.
"Nói mau!" Lâm Sanh lắc lắc Hứa Nam.
Hứa Nam không trả lời