Lâm phu nhân cười:
"Làm người ở giữa, chị thật sự không nghĩ tới, Sanh Sanh tự nhiên cũng đi trên con đường của em, hai cô cháu em càng giống mẹ con ruột, Sanh Sanh cùng người cô cô như em còn thân hơn người mẹ ruột này."
"Chị dâu, cảm ơn chị."
"Cảm ơn cái gì, đều là người một nhà, càng phải lý giải nhau."
Nhưng lý giải tình yêu đồng tính, đối với người bình thường mà nói dễ dàng vậy sao.
Lâm phu nhân không có để ý phương diện này, cũng không muốn nhà mình xuất hiện 'Ngoại tộc'.
Sở dĩ chấp nhận nhanh đó là bởi vì cô cô của con gái, đã từng trải qua một đoạn tình cảm như vậy, cũng chính miệng Lâm Túc biết được khuynh hướng tính dục của con, nhưng thật không nghĩ đến hôm nay nhìn gặp người kia, mà ngay cả bà thông gia cũng gặp mặt.
A Túc đã từng, thật sự quá khổ, cô là chị dâu chính mắt nhìn thấy.
Con gái... không thể khổ nữa.
-------
Tiễn mẹ yêu bảo bối, Lâm Sanh vừa về nhà vừa suy nghĩ ở chung mẹ vợ thế nào.
Mẹ vợ của cô tính cách thật sự siêu cấp tốt, nói năng nhẹ nhàng, cười rộ lên cực kỳ dịu dàng, qua tuổi 50 vẫn còn trẻ trung, mẹ vợ khi còn trẻ nhất định là một đại mỹ nhân.
Có người mẹ như vậy con gái sẽ không thua kém.
Thảo nào đại lão bản cũng xinh đẹp như vậy.
Chính là 'ba vợ', không dễ ứng phó lắm.
Lâm Sanh về đến nhà, ở cửa thay giày, rón rén vào phòng khách, chỉ thấy dáng người dịu dàng ngồi ở sofa, cô nghi ngờ nhìn khắp xung quanh, cũng không thấy bóng dáng mẹ vợ.
"Đã về?" Hứa Nam không ngẩng đầu, vẫn cúi đầu xem quyển sách tài chính trong tay, vừa nghe tiếng mở cửa cũng biết là Lâm Sanh.
Không biết mẹ vợ có ở trong phòng không, Lâm Sanh không dám làm càn, nghe tiếng Hứa Nam liền Ừm một tiếng đáp lại, thành thật đi qua, ngồi cạnh Hứa Nam, thấp giọng hỏi:
"Mẹ chị đâu?"
"Đi về rồi." Hứa Nam trả lời.
Lâm Sanh ngạc nhiên:
"Đi về!?"
"Ừ..." Hứa Nam gật đầu, "Mẹ không ở chung với chúng ta, đương nhiên sẽ không ở đây."
Hai bà mẹ vội vàng xuất hiện vội vàng rời đi, Lâm Sanh thở phào một cái, thần kinh căng thẳng cuối cùng có thể thư giản, không có cố kỵ, không cần hình tượng xụi lơ trên sofa, hô:
"A, giải phóng!"
Hô xong, Lâm Sanh trở mình, bò qua cạnh Hứa Nam, biết người kia đọc sách cũng không quấy rầy, gối lên hai chân Hứa Nam, hai tay ôm eo mặt vùi vào bụng Hứa Nam, Lâm Sanh cực kỳ thích tư thế ngủ này, có cảm giác an toàn.
Hứa Nam liếc nhìn Lâm Sanh, cũng không thèm để ý, nâng sách trong tay lên, để cho Lâm Sanh ngủ được thoải mái hơn, thuận miệng nói:
"An An vừa gọi điện thoại qua, hỏi em khi nào rảnh, hẹn em trao đổi."
"Không rảnh." Lâm Sanh liền thốt lên.
"Thật sự không rảnh?"
"Ừm... bây giờ em nghỉ ngơi, thật sự không có rảnh, đi làm rồi tính." Lâm Sanh không quên lần trước Tô Bối An tìm cô bàn chuyện hợp tác, ý đồ dùng đại lão bản uy hiếp ép cô vào khuôn khổ, nói chuyện tình cảm thì tổn thương tiền, cô cũng không muốn cùng đại lão bản ngồi ở phòng họp bàn chuyện hợp tác.
Lời Hứa Nam đầy ẩn ý:
"Tiểu bảo mẫu, em-người lao động rốt cuộc cũng xoay người."
Giọng không quá bình thường, hôm qua An An sau khi trở về nhất định ở trước mặt đại lão bản cáo trạng.
Đôi con ngươi của Lâm Sanh đảo vòng, hai tay ôm sát eo Hứa Nam, giọng cây ngay không sợ chết đứng:
"Người lao động làm bảo mẫu cho nhà tư bản cả đời, xoay người, không đâu, vẫn bị nhà tư bản nghiền ép, hút máu!"
"Em không muốn, chị có thể không thuê em nữa."
Trước khi nói lời tiếp theo, Lâm Sanh sợ Hứa Nam cù lét, nhanh chóng bay người thoát khỏi Hứa Nam, trốn ở đầu kia sofa, lúc này trừng mắt:
"Trước khi đuổi em, trả tiền em 2000 tiền lương!"
Một tíc tắc giống như trở về hôm trước, Hứa Nam buồn cười nhìn Lâm Sanh:
"Chị thật sự tò mò, lúc chúng ta mới quen nhau, mỗi ngày em đều đòi tiền lương, trong mắt em ngoại trừ tiền còn để ý thứ khác không?"
Lâm Sanh nghiêm trang gật đầu:
"Có, ngoại trừ tiền, còn có chị nữa."
Hứa Nam bất ngờ:
"Chị?"
"Thật sự." Lâm Sanh xoa tay cười hì hì nói: "Em cảm thấy em là một người điên cuồng chịu ngược, nhìn thấy chị tức hổn hển, lại không có cách nào bắt em, đặc biệt vui vẻ, ai kêu chị dùng giày cao gót dẫm em."
Lời này rất phù hợp với tính cách xấu xa của tiểu bảo mẫu lúc mới quen, Hứa Nam hơi nhíu mày, cười nhạo:
"Nên em mỗi này đều chọc chị?"
Lâm Sanh cảm thán:
"Mỗi ngày bị chị trừ lương, em giận, cũng không phải ngày nào cũng chọc chị, bằng không làm sao chị hết giận được."
Khi đó cô luôn có sát khí với hàng xóm, muốn trêu chọc, hóa ra mục đích của hai người đều giống nhau, Hứa Nam buồn cười:
"Chị còn cảm thấy kỳ quái, em không thiếu tiền, lại vì chút tiền lương này khí tiết cũng không cần."
"Đây là duyên phận." Lâm Sanh đắc ý.
"Đúng là duyên phận." Hứa Nam khẽ cười, đặt sách xuống đầu gối, gật đầu ra hiệu: "Lại đây."
Đại lão bản gọi, Lâm Sanh tung tăng leo qua, leo tới nơi nửa ngồi nửa quỳ, quấn quấn tóc mai:
"Đúng rồi, em còn chưa hỏi chị, mẹ vợ không phát hiện quan hệ của chúng ta chứ?"
Hứa Nam nhìn cô cười:
"Chuyện chung thân đại sự của con gái, mẹ vợ sẽ biến thành trinh thám siêu cấp, hai mẹ so với em tưởng tượng thông minh hơn nhiều lắm."
Cái này là thật, mẹ yêu bảo bối của cô là giáo sư đại học, đầu óc cực kỳ khai sáng, Lâm Sanh tiếp tục hướng Hứa Nam bò tới:
"Chị khoan hãy nói, mẹ em nhất định là phát hiện quan hệ của chúng ta, lúc mẹ về, còn bảo em dẫn chị cùng về nhà."
"Ngốc trong ngu ngốc." Hứa Nam bật cười.
Sao có thể không phát hiện, tháng này, cô