Tịch Húc Sâm chăm chú nhìn cô, cô chột dạ sờ mũi:" Nhìn em như thế làm gì?".
" Em nói thật không?".
" chắc chắn là thật". Cô cương quyết gật đầu, thiếu điều chỉ còn đưa hai ngón tay lên thề thốt.
" Ừ ".
"Cười lên được chưa?". Cô vừa nói vừa cười, cũng chọc cho anh cười theo.
" được rồi, người đàn ông của em là đẹp trai nhất".
Cô lại nói:" Em chỉ hâm mộ người ta thôi, không có yêu như là em yêu anh, Anh hiểu ý em chứ?".
" Ừ ".
" em cũng không có làm những chuyện mà một người đang yêu làm với người ta".
" Ừ, em chỉ làm tình với anh". Tịch Húc Sâm cũng cho là đúng.
" này, anh nói như thế mà nói được hả?". Cô nhéo nhẹ má anh, Đúng là tên thẳng nam, không biết phải dùng từ gì để nói cho thích hợp.
" em muốn ăn mì ở đầu khu trung tâm". Cô tựa cằm vào ngực anh, ngước mặt đối diện với Tịch Húc Sâm:" chúng ta đi ăn đi".
" được, đi thôi".
Giận dỗi xong thì cũng đã đến lúc đói bụng, hai người lái xe đến một quán mì Tiếu Hảo. Đây là quán mì thịt bò ngon nhất mà cô đã từng ăn, quán luôn tấp nập người ra vào.
Hai người tìm chỗ ngồi, sau đó gọi hai tô mì, ngồi chờ ông chủ làm mì mang ra.
Quán mì kinh doanh lớn, Chỗ ngồi cũng sạch sẽ, trong khi chờ đợi, hai người gọi ra vài món ăn vặt, vừa ăn vừa chờ đợi.
Tịch Hân Nghiêng nhìn mọi người nô nức như thế thì lại nổi máu nghề nghiệp, cô không mang theo máy ảnh, đành phải lấy di động ra mở camera lựa góc độ ghi lại khoảnh khắc vội vã này.
Cô cũng kéo Tịch Húc Sâm vào trong ảnh, bức ảnh có anh càng thêm có hồn hơn.
" đẹp không?". Cô đưa màn hình di động qua cho anh xem, Tịch Húc Sâm không nói không rằng nhét vào miệng cô mấy hạt đậu.
Thời gian làm mì rất mau, chỉ một loáng liền có người bưng mì ra cho hai người.
Muốn ăn mì của Trung quốc phải biết cách dùng đũa tách như thê nào, cô lấy trong ống ra hai đôi, đưa cho anh một đôi, còn mình thì giữ lại một đôi, thành thạo tách nó ra bắt đầu dùng.
Tịch Húc Sâm im lặng nhìn theo động tác của cô, một lúc sau mới chậm rãi làm theo, anh sẽ không nói cho cô biết đây chính là lần đầu tiên tách đũa mì của anh.
Vẻ mặt của Tịch Húc Sâm vẫn rất thản nhiên như chưa hề từng giật mình, lúc trước anh không có bước vào mấy quán mì như thế này, có đi thì cũng đi tới nhà hàng.
Cô ăn hai phần mì đã no đến thở không nổi, phần còn lại thì lọt vào hết trong bụng của Tịch Húc Sâm.
Hai người ra khỏi quán, cũng không vội trở về nhà mà đi dạo xung quanh.
Đêm đã lên trên thành phố tấp nập, ánh đèn đủ màu giăng đầy