Đầu tiên là nấu cơm, sau đó rán trứng, cuộn nấm và cà rốt, xào cà om, vv... trong nhà có gì thì cô đều lấy ra làm nguyên liệu cả.
Sau 40 phút loay hoay thì cuối cùng cũng xong, Tịch Hân Nghiêng vừa vòng cho cơm vào cà men, chuẩn bị ra khỏi nhà.
Mục tiêu chính là công ty của Tịch Húc Sâm.
\*\*
Cô xuống taxi, đi vài trong, Tịch Hân Nghiêng đẩy cửa kính bước đến đại sảnh thì gặp ngay lễ tân, bởi vì cô trước khi đi không có thông báo cho anh nên bây giờ bị chặn ngoài cửa, công ty của anh quản lý rất nghiêm ngặt, cô bị chặn trước đại sảnh.
Lễ tân thấy cô bước vào liền lễ phép hỏi:" kính chào cô, tôi có thể giúp gì được cho cô không?".
Tịch Hân Nghiêng ôm cặp lồng cơm trong ngực:" em đến tìm Tịch Húc Sâm".
Tịch Húc Sâm chính là tên của sếp bọn họ, lễ tân nghe thấy cô gọi thẳng tên thì giật mình.
Lễ tân hỏi lại.
" cô tìm Tổng Giám Đốc sao?".
Cô gật đầu:" đúng vậy, anh ấy bận lắm hả chị?". Trước mặt là một tỷ tỷ xinh đẹp, cô đương nhiên phải gọi là chị rồi.
Tịch Hân Nghiêng gãi đầu khó xử, nếu bận quá thì cô sẽ đưa thức ăn cho anh rồi nhanh chóng rời đi ngay.
" xin lỗi cô có hẹn trước chưa?".
Tịch Hân Nghiêng lắc đầu.
Lễ tân cười cười:" vậy thì cô không thể gặp được, xin thứ lỗi".
"... à... không sao". Ai lại biết công ty lại kỷ luật nghiêm như vậy chứ, sớm biết là khó khăn như vậy thì cô sẽ không hồ đồ rồi, Tịch Hân Nghiêng bùi ngùi, đành phải lấy di động ra tính gọi cho anh.
Tịch Hân Nghiêng đang tìm số thì lại gặp biến, không biết là họa hay là lành....
Hứa Kình không biết từ khi nào đã đi đến khoác vai cô:" yo, tiểu mèo nhỏ, em đến tìm Húc Sâm à?".
Ai đây?.... gọi cô là Tiểu mèo nhỏ...Tịch Hân Nghiêng trố mắt nhìn, người gọi tên này trong nguyên tác chỉ có một, chính là bạn tốt của anh, Hứa Kình.
Nữ phụ đã vô số lần tiếp xúc với Hứa Kình nhưng còn cô thì không, đây chính là lần đầu tiên, Tịch Hân Nghiêng hơi bị chợn.
Tịch Hân Nghiêng nhìn dáng vẻ của anh ta, bị bức xúc không chịu được, cô không quen, nhanh chóng tránh xa ra, dáng vẻ tránh né, nhưng khi lọt vào mắt của anh ta thì giống như ghét bỏ, y hệt với trước đây làm Hứa Kình có chút tiếc nuối thở dài.
Cái trùng hợp này lại cứu Tịch Hân Nghiêng một mạng lừa được Hứa Kình.
"Haizzzz~ Tiểu mèo nhỏ, thời gian dài cũng không đổi tính". Anh ta tiếc nuối lắm, Tịch Hân Nghiêng nghe thì sắp tức ói máu, trong nguyên tác chỉ không gặp anh ta có 1 năm mà thôi, làm gì mà thời gian dài.
Đọc nhân vật qua trang giấy, cô chỉ cảm nhận được một phần, hiện tại người thật việc thật đứng trước mặt cô, thử nói xem cô có cảm xúc gì?.
Tịch Hân Nghiêng không thể làm ngơ, bởi vì họ có cảm xúc, ai ai cũng y hệt như trong sách, Hứa Kình