Cầm theo chiếc USB trên tay, Cố Duật Hoành phi xe trở về.
Trên đường đi anh không ngừng nghĩ về chuyện khi ấy.
Cuộc điều tra cho dù đã tiến thêm được một bước và đã có phát triển nhưng cuối cùng hung thủ vẫn chưa được cho ra ánh sáng.
Những suy nghĩ vẩn vơ cứ bủa vây quanh đầu, rất nhanh Duật Hoành đã trở về nhà.
Điều chỉnh lại tâm trạng của mình, anh mở cửa bước vào.
Đột nhiên không khí hôm nay có chút khác lạ, ngột ngạt và khó thở hơn nhiều.
Ở nhà không phải hai người đã xảy ra chuyện rồi đấy chứ? Bỗng âm thanh quen thuộc vang lên, xé tan sự hoài nghi ban nãy của anh.
"Về rồi đấy hả?"
Duật Hoành cởi giày, tiến sâu vào bên trong.
Hóa ra là bà ngoại yêu quý của anh...!còn có cả con nhóc siêu quậy Cố Tây Á kia nữa.
Nhìn Y Nguyệt có vẻ lúng túng trước hai người họ, Duật Hoành đi tới giải vây.
"Bà ngoại, sao bà biết con ở đây mà tìm vậy?"
"Con có lên trời ta cũng tìm được đó."
"Hai đứa mới vừa đính hôn đã ra ở riêng rồi, bà già này muốn ở nhờ vài hôm có phiền không?"
Bà Cố chau mắt nhìn hai người, câu nói như mang hàm ý rất sâu xa.
Đương nhiên bọn họ không còn gì để phản kháng nữa rồi, chỉ có thể diễn thật tốt trước mặt bà ấy.
Nhóc tì Cố Tây Á chẳng nói gì, từ lúc tới đến giờ luôn nhìn chằm chằm vào Y Nguyệt.
Cô cũng thấy lạ, cũng nhìn chằm chằm vào nó, hai người cứ như đánh trận trong tưởng tượng vậy.
Lặng một chút, cô bé nói.
"Anh, nhìn kĩ thì cô ấy cũng có chút đẹp, nhưng tại sao em chẳng thấy thuận mắt tí gì nhỉ?"
Y Nguyệt suýt nữa thì phải chửi thề.
Từ trước tới giờ cô chưa từng thấy đứa trẻ nào ranh ma như nhóc này cả.
Đã thấy người ta xinh đẹp còn không thuận mắt, dòng dõi nhà Cố Duật Hoành không phải lạnh như băng thì cũng thuộc dạng bá đạo!
"Chắc chị ưng nhóc!" - Y Nguyệt nói thầm trong bụng.
"Cố Tây Á, nói chuyện cẩn thận một chút."
"Từ khi nào mà anh bênh vực người ngoài hơn em vậy?"
"Này, mấy đứa còn coi bà lão này ra gì không?"
Duật Hoành dừng việc tranh chấp vớ vẩn ấy lại, cởi áo khoác ngoài rồi ném xuống ghế.
Anh hiện tại đang khá mệt mỏi, bà ngoại có đến thì cũng không sao, dù gì thì chỉ ở vài ba ngày, anh diễn mấy tháng còn không sao chứ nhằm nhò gì vài ngày.
Cái dáng vẻ lười nhác của Cố Duật Hoành bà Cố sớm đã quen thuộc.
Bà ấy chỉ chẹp miệng, thu dọn đồ đạc của anh gọn vào một chỗ, miệng không ngừng quở trách.
"Lớn từng này rồi mà quần áo cũng không biết cất đi cho gọn.
Bao giờ con mới lớn được hả? Hồi nhỏ nũng nịu dựa dẫm đã đành, bây giờ lớn rồi..."
"Ngoại!"
Anh bị nói cho tới đỏ mặt.
Bà cũng phải nên biết vợ tương lai của anh đang ở đây, nói ra mấy chuyện mất mặt thế này thì hình tượng đâu ra nữa?
"Sao? Anh còn không cho tôi nói nữa hả?"
"..."
Y Nguyệt nghe lọt từng câu từng chữ, không nhịn được mà cười một trận trong bụng.
Không ngờ Duật Hoành cao cao tại thượng cũng có ngày bị vạch trần không thương tiếc, hình tượng lạnh lùng cao quý trước đây coi như mất hết rồi!
Cô che miệng, đột nhiên bị bà Cố lườm nguýt liền giật mình, khóe môi giật giật.
Có chuyện không lành sắp xảy ra rồi.
"Trưa rồi, không tính làm gì cho tôi ăn sao?"
Bà ấy nói xong liền mang theo đống quần áo kia vào máy giặt, Cố Tây Á cũng ôm theo con gấu bông đi theo.
Y Nguyệt lúc này mới thả lỏng, chạy tới chỗ Duật Hoành.
"Duật Hoành, anh cũng biết...!tay nghề nấu ăn của tôi thế nào mà..."
Duật Hoành nhắm nghiền mắt, khoanh tay ung dung.
Anh giờ như đang muốn trừng trị cô vậy, anh thực sự muốn xem xem tay nghề của cô là dở thật hay cô ý.
Y Nguyệt thực sự đang rất bối rối, cô một lần nữa lay lay tay anh.
"Anh không định giúp tôi hả?"
Nhìn gương mặt bối rối của cô, Duật Hoành mới bắt đầu để tâm tới.
"Cô...!thực sự không biết nấu ăn?"
"Chứ còn gì? Mấy lần ăn đồ của tôi anh còn không biết hả?"
Anh cũng đến quỳ lạy cô.
Một minh tinh bạc tỷ thế này mà tới cơm cũng không biết làm.
Anh vốn tưởng lần trước chỉ là cô muốn chỉnh anh nên cô tình làm vậy, ai ngờ là dở thật.
"Được rồi được rồi, để tôi giúp."
Cố Duật Hoành vừa đứng dậy để đi vào bếp thì bà Cố cũng đã ra, lên tiếng.
"Mệt thì nghỉ ngơi đi, còn tính đi đâu nữa?"
Bà ấy đã nói vậy tức là ý muốn Y Nguyệt tự mình nấu ăn, cô chẳng còn cách nào khác đành đẩy anh xuống sô pha, tự mình vào bếp chiến đấu.
"Để tôi giúp cô."
Khả Khả đứng mãi ở trong bếp để chờ cô, khuôn mặt niềm nở tươi vui.
"Cô...!làm được hả? Vậy mau làm đi, thanks you!"
"Ấy khoan, tôi đọc công thức cho cô thôi.
Chứ tôi như này...!sao làm?"
Y Nguyệt chán nản, mọi chuyện cuối cùng cũng đến tay cô, thôi thì cô lại vào vai cháu dâu đảm đang vậy.
Y Nguyệt cố gắng làm theo chỉ dẫn của Khả Khả, mãi cũng cho ra lò vài món ăn, không biết rằng có ngon không nhưng màu sắc đã đẹp mắt hơn trước.
Cơm nước được dọn lên bàn, cô hồi hộp chờ đợi, không mong được lời khen chỉ mong đừng chê bai là được.
Bà Cố hình như không khắt khe về đồ ăn, bả tuy dòng dõi quý tộc nhưng những món ăn dân dã mà Y Nguyệt làm đều rất vừa miệng.
Nhìn thấy cô gái lạ mặt ngồi xuống bàn, bà hỏi.
"Cô gái này là ai vậy?"
"Dạ..."
"Cô ấy là bảo mẫu của con.
Duật Hoành là con trai, không tiện chăm sóc nên con để cô ấy tới giúp." - Cô cướp lời Khả Khả.
Bà Cố nhíu mày nhìn, Khả Khả chỉ biết cúi đầu tôn kính, bà ấy nhìn sâu một hồi, rồi lại hỏi tiếp.
"Mắt của cô..."
"Mắt cháu không nhìn thấy được."
"Hừm...!Để một người mù chăm sóc, lỡ chắt tôi có mệnh hệ gì thì sao?"
Bị bà nói tới vấn đề nhạy cảm Khả Khả có chút buồn, cô không dám lên tiếng, chỉ cúi gằm mặt.
Cố Duật Hoành cũng dừng lại, đặt đũa xuống.
"Ngoại, cô ấy tuy mù, nhưng tất cả mọi việc đều thành thạo, ngoại đừng có phân biệt đối xử như vậy chứ?"
"Ta là lo cho chắt ta thôi, ai phân