Từ lúc biết Y Nguyệt không phải cô bạn thanh mai trúc mã kia, bà Cố vô cùng hài lòng, thái độ với cô đã dễ thở hơn rất nhiều.
Thực ra bả cũng là một người bà hiền hậu, rất ít khi nóng tính và chả bao giờ cọc cằn thế này.
Tất cả là có nguyên nhân hết! Bây giờ, bà liền coi Y Nguyệt như cháu ruột, sự quan tâm đột ngột của bà làm cả Y Nguyệt và mọi người trong nhà cũng thấy lạ.
Sau khi trò chuyện với bà xong, tới giờ cơm, Y Nguyệt đang chuẩn bị đứng dậy chuẩn bị thì lại bị bà ngăn lại.
Bà Cố ánh mắt nheo nheo nhìn cô, thân thiện nở nụ cười.
"Ngồi lại nói chuyện với ta thêm một chút.
Cứ để Duật Hoành làm đi!"
"Dạ...!nhưng mà..."
Cô luống cuống nhìn anh, Duật Hoành cũng đến bất ngờ, anh còn đang thoải mái nằm thư giãn lại bị bà lôi ra bắt nấu cơm.
Để giữ thể diện của một đấng nam nhân trưởng thành, anh vỗ ngực nói với bà.
"Con đường đường là một tổng tài, doanh nhân, Thiếu soái, tại sao con phải nấu cơm cho mọi người?"
Bà Cố liếc từ đầu xuống chân của Duật Hoành, ngán ngẩm lắc đầu.
Trong đầu bà anh cũng chỉ là một đứa cháu to xác mà thôi.
"Ở ngoài con là tổng tài, Thiếu soái, doanh nhân gì thì ta không biết! Về nhà với vợ, con chính là osin, mau làm cơm đi."
Toàn thân Duật Hoành cứng đờ như đá, có thể vỡ vụn bất cứ lúc nào.
Anh lăn lộn với đời bao nhiêu năm, vinh quang bao nhiêu lần nhưng đây cũng là lần đầu tiên tư cách của một thằng đàn ông bị bà ngoại yêu dấu chà đạp.
Nói anh là osin? Thì anh đành nhận...
Không cam lòng bước vào nhà bếp, Cố Duật Hoành còn chưa khâm phục, miệng lẩm nhẩm.
Mới hồi sáng còn chăm chút anh, với Y Nguyệt cũng không thân thiết gì, thế mà bây giờ lại coi anh như đứa cháu ghẻ thế này.
Tần Y Nguyệt lén quay lại nhìn, rồi chợt cô bật cười.
Cố Duật Hoành còn có một mặt trẻ con ấu trĩ vậy sao? Nhưng mà anh cứ như vậy...!cũng thật đáng yêu đấy chứ!
Cơm nước đã chuẩn bị xong xuôi, mọi người hàn huyên một chút sau đó bà Cố lên trên phòng, chuẩn bị đồ đạc.
Chắc bà nghĩ mình cũng nên trở về rồi, để lại thời gian cho hai đứa với nhau.
Ngồi trước vali, bà nhìn lại ngón tay bị thương của mình, rồi bất giác cười một cách hiền hậu.
Đứa cháu dâu của bà nghĩ lại cũng thật tốt đẹp đó, bà dự định tới đây để xem xem tình hình của hai người thế nào, bây giờ bà đã yên tâm lắm rồi.
Kéo chiếc vali xuống nhà, Y Nguyệt vội chạy đến hỏi.
"Bà ngoại, ngoại mang vali ra đây làm gì vậy?"
"Cũng không sớm nữa, ta phải về rồi, hai đứa phải sống hòa thuận đấy."
"Ngoại ở lại thêm một chút nữa đi, mới tới có một ngày mà!"
Y Nguyệt nắm lấy tay bà, không nỡ để bà rời đi.
Lúc này Cố Duật Hoành đang rửa bát dở cũng tới.
"Sao lại về rồi? Không phải tới đây vài ngày sao?"
"Anh rửa bát nốt đi.
Tôi ở đây chán rồi, muốn về nhà, xe cũng tới đón rồi."
"Hai đứa không phải lo ở đây một mình đâu, ta để Cố Tây Á ở lại đó."
"Cố...!Cố Tây Á?"
Y Nguyệt lắp bắp, mắt nhìn về hướng của cô bé độc mồm độc miệng kia.
Nói thật thì cô cũng sợ nó lắm chứ, hai người chẳng bao giờ ưng nhau, giờ lại còn phải ở cùng với nó, chịu sao nổi.
Vậy mà con bé vẫn ngang nhiên, hếch mặt lên đi về phía ghế sô pha, ngồi ăn bánh uống nước rất oai.
"Nếu không phải ở trường nghỉ học, tôi mới không thèm ở đây."
Nghe nhóc tì nói vậy, Y Nguyệt chỉ muốn "chiến" với nó một trận, chắc cô hân hạnh lắm đấy!
Nói gì thì nói, cô cũng không thể cãi lời bà ngoại được Duật Hoành có lên tiếng cũng bị bà nói cho tới nín lặng.
"Vậy nhé, bà về đây, không cần tiễn đâu."
"Vậy...!bà ngoại đi cẩn thận."
"Ừ, nhớ sống hòa thuận đấy."
Bà Cố vẫy tay kéo chiếc vali ra ngoài cửa, trước khi đi còn không quên nháy mắt với Cố Tây Á một cái.
Họ đang có bí mật gì đây?
Sau khi bà Cố đã rời khỏi, Cố Tây Á gác chân lên mặt bàn, chễm chệ cầm cái laptop chơi game, thuận miệng sai bảo.
"Cái cô mù mù gì ơi, lấy giùm tôi cốc nước."
"Hả...!gọi chị?"
Khả Khả chỉ vào mặt mình, ngơ ngác hỏi lại.
"Chứ còn gì."
Cô không biết phải từ chối thế nào, đành vào bếp rót cho cô nhóc ly nước.
Y Nguyệt chống tay, nghiêng nghiêng đầu nhìn Tây Á, con bé này cũng ranh ma thật, lúc có bà ngoại ở đây thì không hé lời sai bảo, lúc bà đi rồi thì lại như công chúa.
Cố Duật Hoành lau tay đi qua, thuận tiện giúp Khả Khả và dạy dỗ lại em gái bướng bỉnh của mình.
"Cố Tây Á, đừng tưởng bà ngoại cho em ở đây là có thể làm càn.
Cô ấy tên Khả Khả, không phải cô mù, còn nữa, ai dạy em cái kiểu sai bảo vậy?"
"Không có ai dạy hết, là em tự muốn!"
Cố Tây Á vẫn hếch mũi lên, tay đưa ra toan cầm ly nước thì liền bị Y Nguyệt tranh lại.
"Cảm ơn!"
"Đồ xấu xa, chị..."
"Sao vậy? Không phục hả?"
Hai con người ánh mắt đấu đá nhau, không gian lạnh ngắt đến đáng sợ.
Chẳng qua lúc trước là bà Cố ở đây, cô nhịn cái tính quái đản của nó, bây giờ bà Cố về rồi, xem cô trị nó thế nào.
Cố Tây Á tức tới bốc khói, nhưng lại chẳng làm gì được ngoại trừ ánh mắt chết người nhìn cô.
Y Nguyệt cũng không thèm chấp trẻ con, uống xong ly nước liền đặt xuống rồi lên phòng trước ánh mắt không cam lòng của Tây Á.
Cố Duật Hoành nhìn hai người họ mà muốn bật cười, lắc đầu.
Anh vừa lên cầu thang, vừa móc chiếc điện thoại từ trong túi.
"Ừm, Vũ à, sáng mai tới biệt thự của tôi một chút.
Tôi sẽ gửi địa chỉ."
"Sao vậy, ở nhà với vợ chán lắm à?"
Cố Duật Hoành không thèm nghe thêm lời trêu đùa của Lưu Chí Vũ, tắt luôn điện thoại.
Sáng hôm sau, Y Nguyệt dậy muộn hơn một chút.
Khi cả nhà còn đang hóng gió sớm ở ngoài ban công thì lúc này Y Nguyệt mới bình minh.
Cô vươn vai ngáp dài, bị tiếng động lớn làm tỉnh giấc.
Sau khi vệ sinh cá nhân xong, cô bước xuống cầu thang.
Từ cầu thang xuống nhà có một ô cửa sổ khá lớn nhìn ra phía sân sau của căn biệt thự.
Y Nguyệt dừng lại bởi tiếng