Màn đêm dày đặc bao trùm lấy căn phòng tối om này.
Không biết bên ngoài hiện tại đang ra sao, nhìn lên chiếc điện thoại mà Cố Duật Hoành ném xuống thì cũng biết bây giờ là hơn mười hai giờ đêm.
Trong cái căn phòng tối om này chỉ có Y Nguyệt và chiếc điện thoại bầu bạn.
Cô rất sợ tối, vô cùng sợ tới nỗi luôn tưởng tượng ra những thứ khiếp người.
Trên nền đất ẩm ướt, một tiếng chuột kêu lên làm Y Nguyệt giật mình, cô vội vã nép vào chân giường, đưa ánh đèn flash soi sáng xung quanh.
Đột cái thứ mềm mềm lông lá cọ vào chân, cô thót tim, rùng mình nhảy lên chiếc giường đơn sơ cũ kĩ.
Lúc này cô mới thực sự biết sống ở dưới địa ngục là như thế nào.
Thật kinh khủng.
Giọt lệ ngọc ngà lăn dài trên má, cô không hiểu...! cô đã làm ra chuyện gì mà phải chịu cực hình đau khổ thế này.
Hơn thế nữa...!người con trai đẩy cô vào trong đây lại là Cố Duật Hoành.
Cô ôm chặt lấy cơ thể, gục mặt xuống đầu gối để che đi nỗi sợ hãi.
Một đêm trôi qua, Y Nguyệt tỉnh dậy, vẫn là một màn đêm mờ ảo bao phủ.
Cô tự đặt câu hỏi cho mình...!rốt cuộc cô phải ở đây cho tới bao giờ?
Ánh đèn flash chập chờn rồi tối dần.
Có lẽ cả đêm qua cô luôn bật nên bây giờ nó đã yếu dần, pin điện thoại cũng sắp cạn.
Đây là vật duy nhất cô có trên người để giúp cô vượt qua nỗi sợ bóng tối.
Nhưng nếu không tiết kiệm e rằng sẽ chẳng còn gì để phòng thân.
Y Nguyệt đành tắt nó đi, ngồi một mình trong đó.
Cô vẫn không từ bỏ, chạy tới chỗ cửa đập liên hồi.
"Có ai ngoài đó không? Thả tôi ra!"
Cô đập thêm vài lần, ở ngoài kia bỗng nhiên có tiếng động.
Nghe được cô liền vui mừng, ra sức đập mạnh hơn.
"Mau cho tôi ra ngoài, tôi ở đây! Cứu tôi với."
Cánh cửa của căn phòng bật mở, ánh sáng mạnh mẽ đua nhau ùa vào trong căn phòng tối tăm, Y Nguyệt đưa tay lên che chắn lấy, người đứng trước mặt cô lúc này là Thư Đào, vẻ mặt cô ấy buồn bã, thở dài một hơi.
"Thiếu phu nhân...!mau cùng tôi lên nhà."
"Lên nhà? Thư Đào, cô tới đây để cứu tôi đúng không?"
Thư Đào cúi mặt xuống, lắc lắc đầu.
Cô là làm theo lệnh của Duật Hoành, bắt cô lên trên nhà để nói chuyện với anh.
Thư Đào cũng chỉ là bất đắc dĩ.
Nhìn vẻ mặt của cô, Y Nguyệt tám phần đã đoán ra.
Cô không đặt thêm một chút hi vọng vào cô nữa, chỉ im lặng nhìn xuống sàn nhà, ánh mắt lại trống rỗng vô hồn.
Không phải một mình Duật Hoành rời bỏ cô, ngay cả người hầu mà cô tin tưởng nhất cũng làm việc cho anh.
Y Nguyệt theo Thư Đào lên nhà trên, toàn thân cô đã mệt rã rời, bởi cả ngày hôm qua cô không được ăn uống gì, đêm lại còn bị mất ngủ trầm trọng.
Bây giờ bụng của cô trống rỗng, gương mặt xanh xao đi trông thấy.
Cô lên tới nhà, bắt gặp Khả Khả.
Cô ấy đã về nhà được vài ngày, sức khỏe sau sinh cũng hồi phục.
Nhìn cô ôm ấp đứa con trong lòng, ánh mắt Y Nguyệt sắc lên, cô cứ nhìn đứa trẻ ấy là lại nhớ tới đứa con trai của mình.
Cô kích động tới nỗi chạy vội đến kêu lên.
"Con của tôi...!con của tôi..."
Khả Khả nghe thấy tiếng liền nhanh chóng quay người lại, bảo vệ chặt đứa bé trong tay.
"Cô làm cái gì vậy? Cô...!còn chưa đi sao?"
Khả Khả lo sợ hỏi lại, nhưng lúc này Cố Duật Hoành lại tới, dáng vẻ kích động của cô lại càng làm anh hứng thú.
"Giữ cô ta lại."
Hai tên vệ sĩ áo đen đằng sau Duật Hoành tới chỗ cô, bắt lấy hai tay rồi ấn cô quỳ xuống dưới sàn.
"Bỏ ra...!bỏ tôi ra các người làm gì vậy?"
Hai tên vệ sĩ cao to đen hôi ấy sức mạnh khỏe khoắn, ngay cả một nữ nhân yếu đuối cũng dùng lực mạnh làm Y Nguyệt nhăn nhó.
Mặc kệ lời nói của cô, Duật Hoành vẫn ung dung đỡ Khả Khả ngồi xuống bàn.
Đồ ăn đã được bày lên gọn gàng, bao nhiêu là thứ ngon, hương thơm tỏa ra lan rộng cả một vùng.
Anh ân cần nhỏ nhẹ nói với Khả Khả.
"Ăn cơm rồi còn bế con làm gì.
Đưa nó cho Thư Đào."
"Em muốn ôm nó mà."
"Ngoan, nhanh lên."
Giọng điệu ấm áp mà Duật Hoành dành cho Khả Khả đều phô bày ra trước mặt Y Nguyệt.
Không hiểu tại sao cô rất hận anh, nhưng nhìn anh dịu dàng với người con gái khác...!tim cô nhói lên rất đau, cứ như có một con dao cứa sâu vào nó.
Y Nguyệt không thể nhìn nổi, cô cố gắng phớt lờ bọn họ, ánh mắt chỉ dán vào đứa bé trong tay Thư Đào.
Nhưng đời người trêu ngươi...!cô cũng là con người, nhịn cả một ngày cũng biết đói, cũng vì mùi hương của đồ ăn quá thơm, nó kích thích dạ dày của cô gào thét lên.
Cố Duật Hoành mỉm cười, anh chính là muốn nhìn thấy cô thế này.
Ăn nốt một miếng, anh dùng đồ ăn thừa trong đĩa của mình, tới gần cô ném xuống.
"Đói rồi đúng không? Ăn đi."
Để cô ăn thức ăn thừa...!là một nỗi sỉ nhục vô cùng lớn.
Y Nguyệt cười nhạt, cô không phải ăn mày, có chết cũng không đụng tới số cơm này một miếng.
Sự cứng rắn của cô càng làm cho Duật Hoành trở nên tàn độc, anh ngồi xuống, nâng cằm cô lên.
"Thanh cao, tiếp tục thanh cao đi.
Mẹ cô đã từng sỉ nhục mẹ tôi thế nào? Người đầy bệnh? Vợ cả không bằng vợ thứ? Cô có tư cách gì mà thanh cao ở đây.
Các người cuối cùng cũng chỉ bị giẫm nát dưới chân của tôi."
"Câm miệng, không được phép nói mẹ của tôi."
"Ha...!nực cười."
Cố Duật Hoành mạnh tay hất cằm cô xuống, anh đứng lên ngạo mạn buông lời sỉ nhục một cách đầy thù hận.
"Những người dám tổn thương đến gia đình của tôi, đều sẽ phải chết trong đau đớn.
Cô, cũng không ngoại lệ."
Y Nguyệt kìm nén cảm xúc, khóe mắt đã đỏ ửng, sống mũi cay cay, chỉ muốn đứng dậy cho anh một bạt tai.
Những lời nói sỉ nhục ấy không chỉ dành cho mình cô, mà dành cho cả gia đình của cô.
Khả Khả nghe được những lời nói ấy, trong lòng cô vô cùng vui sướng, không kìm được mà cười thầm trong bụng.
Nhưng cô vẫn là phải đeo chiếc mặt nạ giả nai.
"Duật Hoành...!tại sao anh lại...!làm như vậy với Y Nguyệt."
"Từ giờ, em đừng để ý tới cô ta.
Chuyện này em không cần biết, chỉ cần biết cô ta hiện tại là người ở trong nhà này."
Bề ngoài có vẻ đang rất thương hại nhưng sâu bên trong là sự thỏa mãn chưa bao giờ có.
Sau khi ăn uống xong xuôi, Cố Duật Hoành lau miệng đứng dậy.
Anh không có ý định cho cô thêm một miếng cơm nào cả, chỉ ném cho cô một ánh nhìn đầy khinh