Ngồi trên máy bay một thời gian dài, cuối cùng bọn họ cũng hạ cánh.
New York - Mỹ.
Bước xuống nền đất của nước Mỹ, luồng sức mạnh nào đó như truyền vào cơ thể cô.
Nơi này cô đã xa cách nó mấy năm rồi, được trở lại bỗng dưng thấy chút lạ lẫm.
Không khí trong lành, tiếng chim trong veo hót líu lo làm tâm trạng của Y Nguyệt đỡ hơn một chút.
Chính ra...!về nhà cũng không có gì là xấu.
Cố Duật Hoành nhìn cô một hồi, không hiểu thế lực nào lại khiến cô lật mặt nhanh tới như vậy, chỉ mới vài tiếng trước còn khó chịu không muốn về, bây giờ trở về rồi tinh thần đột nhiên trở nên hứng khởi.
Y Nguyệt quay sang anh, nhắc nhở.
"Chuyện này là anh ép buộc nên tôi mới phải diễn cũng anh.
Sau khi trở về Thành Đô, chúng ta sẽ không có bất kì liên hệ nào khác."
Tuy cô vẫn chưa biết mục đích của anh là gì nhưng vẫn phải vạch rõ giới hạn.
Duật Hoành không nói, cũng chẳng gật đầu, chỉ bắt một chiếc xe.
Bọn họ rất nhanh đã đi tới trung tâm thành phố, nơi sầm uất bậc nhất New York.
Dừng xe trước một căn biệt thự lớn, Y Nguyệt đứng lại nhìn ngắm một chút.
Căn nhà thân yêu của cô, nơi lưu trữ bao nhiêu kỉ niệm của cô...!bây giờ không ngờ cũng có ngày trở lại.
Tưởng rằng sẽ khó lắm mới được về nhà, ai ngờ lại đột ngột như vậy.
Y Nguyệt thở dài một hơi, lấy lại tinh thần sau đó đứng trước cửa.
Cánh cửa rộng mở, quản gia Charles tao nhã cúi thấp người, đưa tay đón cô như một vị công chúa.
Y Nguyệt ném vào tay ông ấy chiếc túi, chạy một cái liền tới chiếc sô pha ấm áp mềm mại.
Đây mới chính là cảm giác nhà.
Gia thế của Y Nguyệt quả là rất khủng, nhưng không ngờ nó lại nguy nga như một cung điện thế này.
Một vị phu nhân nho nhã bước ra, toàn thân lộ rõ khí chất thanh tao ngời ngời.
Tuy bà đã hơn bốn mươi nhưng lại vô cùng trẻ trung và xinh đẹp.
Người đàn ông bên cạnh cũng lịch thiệp không kém, bọn họ sánh bước với nhau quả thật vô cùng hoàn mỹ, xem ra Y Nguyệt được thừa hưởng gen tốt của hai người.
Duật Hoành vội vã cúi người cẩn thận chào.
Ánh mắt của anh đặt lên người Tần Kim Mỹ, đây chính là người phụ nữ trong cuốn sổ lúc trước.
"Dì, chú Tần."
"Cậu chính là Cố Duật Hoành?"
Anh khẽ gật đầu.
Tần Kim Mỹ chăm chăm nhìn anh, nhưng với lời chào và biểu cảm khi vừa thấy hai người bà đã đoán được tám phần rằng anh không nhớ gì.
Ngồi xuống cùng với Y Nguyệt, bà nhấp một tách trà nóng.
"Ngồi xuống đi."
Cả bốn người tụ lại ghế sô pha, quản gia cùng nữ hầu trưởng bưng bê trà nóng tiếp đãi chu toàn.
Nhìn con gái mình tâm trạng không ổn, Tần Hựu Quang có chút không hài lòng.
"Y Nguyệt là làm sao vậy? Con bé bình thường không im lặng như vậy.
Có phải cậu đã làm gì nó không?"
"Sao có thể chứ? Chắc là do Y Nguyệt mới xuống máy bay nên hơi mệt, bọn con rất ổn."
Y Nguyệt hận lúc này không thể lột sạch da của Duật Hoành.
Anh chẳng lẽ đã quên hết những đau khổ mà mình gây ra cho cô rồi sao? Vậy mà ở đây còn dám nói "rất ổn".
Cô không muốn ở đây nhìn mặt anh thêm một lần nào nữa, mượn cớ để lên phòng.
"Con hơi mệt, lên phòng nghỉ ngơi một chút."
"Khoan đã, con còn chưa..."
"Có gì mẹ cứ nói chuyện với Duật Hoành, con mệt rồi."
Y Nguyệt ủ rũ bước lên phòng như cái xác không hồn, để cho Duật Hoành lần đầu ở với ba mẹ vợ.
Cô không quan tâm, càng không muốn quan tâm.
Bây giờ về đến nhà, nơi an toàn nhất cô mới có thể yên tâm mà nghỉ ngơi.
Bước vào phòng, mọi thứ đều sạch sẽ và bày trí như cũ.
Mọi đồ đạc của cô đều được sắp xếp gọn gàng.
Nhảy lên chiếc giường ấm áp, cô gục mặt xuống gối để đè nén tâm trạng của mình.
Bên ngoài cửa, nữ hầu trường bước vào, đóng cửa lại rồi ngó nhìn cô.
"Tiểu thư, mọi thứ ta đều bày trí như cũ, mới về nhà có phải rất có cảm giác thân thuộc không?"
Y Nguyệt ngước lên, quay đầu nhìn nữ hầu trưởng.
Khuôn mặt bà ấy hiền hậu, nụ cười tươi vẫn nở trên môi, bà vẫn là người mà Y Nguyệt luôn dựa dẫm.
Ba mẹ cô từ lúc cô nhỏ chỉ mải mê kiếm tiền, thời gian dành cho cô rất ít, vì vậy người hầu nữ này luôn kẻ bên cạnh và chăm sóc cho cô, nhìn cô lớn đến bây giờ.
Vừa nhìn thấy bà, cô đã ôm chầm lấy mà rơi nước mắt.
"Thím Trương...!huhu..."
"Sao vậy? Sao lại khóc rồi?"
Nữ hầu trưởng xoa xoa lưng cô, hiền từ hỏi lại.
Y Nguyệt rưng rưng nước mắt, hỏi bà.
"Thím Trương...!nếu như thím...!bị mất một thứ rất rất vô cùng quan trọng...!thím sẽ rất buồn và hận người làm mất thứ đó chứ?"
"Sao rồi? Ai làm mất thứ gì của con hả?"
Y Nguyệt lắc đầu, lắng nghe bà nói.
"Thật ra...!hận đương nhiên phải hận.
Nhưng mà phải hận đúng người, đúng việc.
Nếu như thứ đó quan trọng với con...!tự con không giữ được thì đó cũng là lỗi của con, hiểu chứ?"
"..."
Phía dưới nhà có vẻ ba người trò chuyện rất hòa thuận, Duật Hoành bước đầu đã đi sâu vào tìm hiểu hai người qua cuộc nói chuyện này, chắc rằng rất nhanh sẽ có được đáp án.
Trên phòng ngủ, nữ hầu trưởng đã ngồi tâm sự với cô một hồi lâu, cho tới tận tối khi bữa cơm được dọn ra cô mới thẫn thờ đi xuống.
Ngồi xuống bàn ăn, Y Nguyệt chả buồn nhếch mép.
Những thứ này sớm đã khiến cô phát ngán, với lại hôm nay cô căn bản không có tinh thần hay hứng thú, chỉ cần ngồi cạnh tên Duật Hoành là cô đã thấy khó chịu.
Nhìn cô u ám một miếng cơm cũng không ăn, Duật Hoành chỉ đành giở tố chất diễn viên của mình, diễn với cô để lấy lòng hai vị phụ huynh.
Anh gắp cho cô một miếng cá ngon, nói lời đường mật.
"Mau ăn đi, món cá em thích nhất.
Cho dù vì mệt cũng nên ăn một chút, đừng để bản thân bị bệnh."
Lời thoại sến súa của anh làm Y Nguyệt cũng thấy ngán, nhưng để phối hợp, cô chỉ có thể gượng cười.
Ngày hôm sau, mọi thứ vẫn diễn ra bình thường.
Cuộc sống ở nhà đúng là khác biệt, ngoại trừ những suy nghĩ dằn vặt trong đầy và tên khó ưa Duật Hoành thì ở đây cái gì cũng tốt.
Nhưng trước khi để chuyện lùm xùm này chấm dứt hoàn toàn, cô chỉ có thể cùng diễn với Duật Hoành.
Bọn họ sáng sớm như một cặp tình nhân trước mặt ông bà Tần, cùng nhau mua đồ, cùng nhau nấu nướng.
Ngoài mặt có vẻ rất hòa thuận nhưng thực ra lại suốt ngày gây gổ với nhau.
Tần Hựu Quang và Tần Kim Mỹ ngồi uống trà chiều.
Trong hai ngày quan sát của họ Duật Hoành có vẻ khá tốt với Y Nguyệt, bọn họ cũng có thể yên tâm được vài phần.
Nhưng chỉ riêng một vấn đề...!
"Duật Hoành thằng bé có lẽ thật sự không nhớ."
Duật Hoành vừa mới