Ngày đầu đi học lại nên cô thức rất sớm để chuẩn bị mọi thứ thật tốt, vừa ra khỏi phòng định ăn sáng thì đã gặp anh ngồi ăn sáng ở đấy.
Chẳng phải bình thường anh không có thói quen ăn sáng ở nhà sao?
Cô đành ngậm ngùi lên trường ăn vậy, nhưng làm gì dễ dàng như vậy Tần Gia Hào đã thấy cô từ lâu rồi chỉ là muốn xem cô muốn làm gì
Từ hôm qua ở nhà hàng về anh luôn thấy cô tránh anh như tránh tà khiến anh bức rức chết đi được chính anh cũng không biết bản thân bị gì
Cô vừa bước ra còn chưa kịp đến cửa chính thì đã bị gọi
“ Bước vào đây ”
Giọng nói của Tần Gia Hào đầy lạnh lùng phát ra từ trong bếp khiến cô sợ đơ cả người đứng im một chổ không dám nhúc nhích.
Đột nhiên bị gọi lại nói không sợ là nói dối huống chi bình thường cô cũng sợ anh như sợ giặc đến vậy
“ Lâm Ngọc Diệp lời tôi nói cô không nghe sao? ” thấy cô bất động Tần Gia Hào liền muốn nổi nóng với cô đành lớn tiếng quát
Ngọc Diệp lúc này mới từ từ xoay người lại đi vào bếp, mặt cô nhăn nhó đến khó coi, đi gần đến chổ anh cô liền đứng lại nhẹ nhàng lên tiếng
“ Anh gọi tôi ”
Tần Gia Hào nhìn cô sợ mình như vậy cũng không hiểu, liếc mặt lạnh lẽo nhìn cô sao đó nhìn qua chiếc ghế bên cạnh lạnh lùng lên tiếng
“ Ngồi xuống đó ăn sáng xong tôi đưa cô đến trường ”
Ngọc Diệp như đứng hình ngơ ngác nhìn anh không hiểu hôm nay anh bị gì vậy? Uống lộn thuốc sao?
“ À không cần phiền anh đâu tôi lên trường ăn sau cũng được ”
Ngọc Diệp nhẹ nhàng trả lời anh, cô cũng không muốn bị anh đưa tới trường người khác lại nói này nọ nữa ảnh hưởng đến anh lại có chuyện
“ Vậy thì ở nhà đi không cần đến trường nữa ” Giọng Tần Gia Hào lạnh như băng vang lên khiến Ngọc Diệp giật mình
Vừa nghe thấy không được đến trường cô liền ngồi xuống ghế ăn sáng trong sự im lặng đầy ngượng ngùng không ai nói một lời nào
Cho đến khi ăn xong cô cũng chỉ như một cái đuôi cuối đầu đi theo phía sau anh lên xe
Anh ngồi một góc cô ngồi một góc không ai nói gì khiến không khi trong xe đầy sự áp lực ngượng ngùng Ngọc Diệp cô sắo thở không nổi nữa rồi.
Còn anh kế bên trên tay là máy tính bảng đang làm việc
Cũng may cuối cùng cũng đến trường cô liền nhanh chân bước xuống xe sau đó đi thẳng vào trong một cái ngoảnh lại nhìn cũng không có.
Tần Gia Hào tuy khó chịu nhưng cũng mặc kệ
Vừa vào đến lớp cô đã ngồi xuống thở hồng hộc, Mộ Ý Thư bước vào thấy cô liền chất vấn một trận
“ Này tiểu bảo bối cậu đi nhanh vậy làm gì tớ gọi cậu cũng không nghe làm tớ chạy theo mệt chết đi được.
À mà anh ta đưa cậu đến trường sao? ” Mộ Ý Thư thấy cô bước xuống từ một chiếc xe sang không khỏi hiếu kì
Ngọc Diệp chỉ biệt cúi mặt gật đầu một cái.
Mộ Ý Thư vừa đặt mông xuống ngồi liền có bóng người đi đến
Là một cậu con trai cao ráo, đẹp trai, nét đẹp này phải nói là nam thần của toàn trường rồi
Cậu ta kéo một cái ghế ngồi xuống phía đối diện Ngọc Diệp đưa tay ra nói
“ Chào cậu mình là học sinh mới chuyển đến mình tên Chu Hạo Nhiên hân hạnh được làm quen ”
Cậu ta rất tự nhiên khiến Ngọc Diệp không khỏi hiếu kì mà ngước lên nhìn cậu ta nhẹ nhàn đáp lại “ Chào cậu tôi là Ngọc Diệp ”
Cậu ta đưa tay nhưng thấy cô không có động tĩnh gì liền ngại ngùng mà rút tay lại nhìn cô, cô gái này vừa xinh đẹp lại còn đáng yêu nhìn vào cô lại thấy cô trong sáng tinh khiết đến kì lạ
Ngọc Diệp không để ý đến cậu ta chỉ lấy sách vỡ ra xem trước, tựa như cậu ta là người vô hình.
Cậu ta cũng chỉ chóng cằm nhìn cô chứ không nói gì
Mộ Ý Thư kế bên chỉ biết ngỡ ngàng ngày đầu đã có người đến làm quen nhan sắc tiểu bảo bối đúng là không tồi, thật ngưỡng mộ nhưng mà giáo viên sắp vào rồi cái tên này định ngồi đây đến bao giờ? Mộ Ý Thư liền lên tiếng đuổi vậy
“ Này giáo viên sắp đến rồi cậu định ngồi đây đến bao giờ vậy? ”
“ Ồ vậy tôi về chổ ngồi đây.
Ra chơi cùng đi ăn cơm trưa nhé ” Chu Hạo Nhiên nói xong liền đứng lên kéo ghế