Tất cả mọi người bao gồm ông bà Phong, Tần Uyên Quân, Nam Cung Doãn, Hàn Phi và Lưu Nguyệt, đều không dám tin được cái câu nói vừa rồi chính là phát ra từ miệng Phong Tử An.
Nhưng biết thế nào, lời đã nói ra rồi, không thể giả điếc như không nghe.
Dương Tinh Vũ cảm thấy như bị sụp đổ.
Nhưng mà bên tai cô vẫn vang lên câu nói bên tai của Phong Tử An, rằng “Tin tưởng anh..”
Cô bỗng ngẩn ra.
Đúng vậy, phải tin tưởng anh ấy.
Nếu đã chọn tin tưởng, vậy thì dù là có xảy ra tình huống gì, cũng phải tin tưởng Phong Tử An.
Dương Tinh Vũ cố gắng đè nén cái cảm giác khó chịu trong lòng xuống.
Lùi về sau đại sảnh cùng đi với Bạch Hải.
Bà Phong nhìn thấy Dương Tinh Vũ rời đi, trên tay bà đang ôm bé con Thiên Thiên, nghĩ đến cái cục sữa nhỏ đáng yêu này nếu như không phải cháu ruột của bà thì phải làm sao?
Con trai bà đã nói như vậy, vậy thì bà làm sao được đây.
Dù không muốn trong lòng, nhưng bà Phong chỉ có thể ôm theo Thiên Thiên rời đi sau đó.
Ông Phong có chút tức giận nhìn con trai, ông tức giận vì anh dựng chuyện lừa gạt ông và vợ ông, biến họ trở thành trò cười.
“Các vị, chuyện xấu trong nhà không nên phơi bày, các vị hãy trở về đi, hôm khác Phong Tử Diệu tôi bồi lại.” Ông Phong nói xong, cũng phất áo rời vào nhà.
Một dạng muốn tiễn khách.
Lâm Lạc Nhi lúc này cười lên thật đắc ý, không ngờ Khương Nhĩ kia thật sự làm tốt, nhìn xem Phong Tử An anh cũng chỉ là tên ngu, ngay cả hàng thật hay giả còn không biết.
Đúng là bị cái đẹp che mờ mắt mà thôi.
Chuyện sau đó, Khương Nhĩ kia chỉ cần làm tốt vai trò mợ chủ của nhà họ Phong là được rồi, đến lúc đó, Lâm Lạc Nhi tôi còn không sợ nắm được hết nhà họ Phong sao?
Mọi người nghe lời ông Phong, đang định rời đi, kết quả thì khỏi cần nói cũng biết rồi, nếu Phong Tử An đã lên tiếng đuổi cái cô Dương Tinh Vũ xinh đẹp kia, vậy thì chính là thừa nhận cô gái đang đứng ở kia rồi.
Ngay khi mọi người chuẩn bị xoay bước rời đi thì thanh âm trầm lạnh của Phong Tử An lại vang lên.
“Chờ đã.”
Mọi người lại bị cái thanh âm trầm lạnh này làm cho bước chân vô thức mà dừng lại.
Phong Tử An chân dài bước từ bục cao đi xuống về phía Khương Nhĩ có khuôn mặt giống Dương Tinh Vũ kia.
Mà Lâm Lạc Nhi vừa nhìn thấy hành động này của Phong Tử An, trong lòng liền dấy lên một loại lo sợ không tên.
Bàn tay bất giác đổ mồ hôi ướt, siết chặt cái túi nhỏ trong tay.
Khương Nhĩ đứng đó, nhìn thấy Phong Tử An đang đi về phía mình, trên người đàn ông này toát lên vẻ cao quý uy nghiêm tột bậc.
Nét anh tuấn, lạnh lùng, thân thủ siêu phàm, quyết đoán của Phong Tử An ở cái lần chạm mặt tối đó khi anh đưa Dương Tinh Vũ về ở Cố Viên, đã khiến Khương Nhĩ vừa gặp đã yêu.
Cô ta nhớ mãi bóng dáng lúc đó của Phong Tử An, bao nhiêu lần tìm cách muốn tiếp cận anh, nhưng lại không có cách nào, cho đến khi được một cô gái lạ tên Lâm Lạc Nhi bày kế cho.
Vậy nên hôm nay, cô ta mới có cơ hội đứng ở đây.
Dương Tinh Vũ thật tốt số, bằng cái khuôn mặt kia, lại có thể câu dẫn đàn ông tốt đến vậy.
Lúc vào đại tiệc này, chính vệ sĩ đã cho cô ta qua cửa cũng vì cô ta sở hữu cái khuôn mặt giống Dương Tinh Vũ, đơn giản vì vệ sĩ lầm tưởng Khương Nhĩ là mợ chủ tương lai của bọn họ.
Nên Khương Nhĩ một bước dễ dàng đi vào bữa tiệc.
Mới có cơ hội mà được nhìn Phong Tử An ở khoảng cách gần như vậy.
Không chỉ vậy, còn được Phong Tử An chính miệng thừa nhận thân phận.
Trong lòng Khương Nhĩ run lên vì vui sướng, không ngờ lại dễ dàng như vậy.
Cô ta vui đến cười có chút lớn, bộ dạng chẳng có chút khí chất nào, mọi người nhìn cái biểu cảm của Khương Nhĩ, lại lâm vào cảnh khó hiểu tập hai.
Cô gái này, cười thôi mà cũng vô duyên như vậy, nào có khí chất của một vị tiểu thư, khác xa cái cô Dương Tinh Vũ kia.
Phong Tử An lúc này đã đến đứng trước mặt Khương Nhĩ.
Dáng người