Lâm Lạc Nhi nhìn Phong Tử An, càng khiếp sợ trong lòng hơn, theo bản năng mà nép vào phía sau Lương Định, cô ta thầm khấn trời phật đừng để cho Khương Nhĩ nói đến cô ta.
Nhưng là, trời sẽ bất dung cho kẻ ác, người làm chuyện xấu, trước sau cũng sẽ nhận nghiệp.
Phong Tử An vẫn một mực dồn hỏi Khương Nhĩ, “Thế nào hả, không biết năm đó tôi làm mất vật gì sao?” Anh bỗng cười như không cười, gằn lên từng chữ, “Chẳng phải cô Khương đây lên giường với tôi sao, sao lại không biết?”
Anh thâm ý lẫn lạnh lẽo mà tra hỏi: “Hay là cô năm đó căn bản chính là lên giường với người đàn ông khác?”
Khương Nhĩ câm như hến, không biết nên trả lời thế nào mới tốt, hơn nữa cô ta cảm thấy, người đàn ông trước mẳt cô ta lúc này không phải người, anh chính là quỷ, chính là quỷ hung ác, nào có cái dáng vẻ ôn nhu khi ở bên Dương Tinh Vũ kia chứ.
Khương Nhĩ bỗng cảm thấy sợ hãi, là cô ta ngu ngốc, không nên vì tham tiền mà làm chuyện dại dột này.
Mọi người càng lúc càng cảm thấy chuyện này có gì đó không đúng rồi.
Nếu như là chính như lời cô gái kia nói cô ta là người năm đó ngủ với Phong tổng, vậy thì cô ta sao lại không nhớ giữa họ xảy ra chuyện gì nha.
Hơn nữa, cô gái kia nếu thật sự làm chuyện kia cùng Phong Tử An, vậy thì tại sao Phong Tử An lại không có chút phản ứng nào khi nhìn thấy cô ta.
Trừ phi…
Cô ta mới thật sự là đồ giả.
Phong Tử An nhìn cái biểu cảm sợ hãi của Khương Nhĩ, anh cười lạnh trong lòng, chỉ bằng chút bản lĩnh nhỏ nhặt này còn muốn qua mặt tôi, người phía sau cũng đủ can đảm đấy.
“Nói đi, là ai chỉ thị cho cô?”
Khương Nhĩ vừa sợ, nhưng lại tiếc nuối ngày tháng sung sướng sau này, vẫn cố chấp nói: “Tôi, không ai chỉ thị cả, năm đó… năm đó, tôi mới là cô gái cùng anh, tôi..”
“Câm miệng!” Phong Tử An chán ghét, tức giận đến đỉnh điểm, vài giây trước khi cô ta cố chấp nói lời kia, anh đã có chút khoan hồng rồi.
Nhưng mà cô ả này lại cứ không muốn nhận chút cái khoan hồng kia anh ban cho, nếu muốn chết vậy, thế thì anh toại nguyện cho cô ta.
“Cô tưởng tôi không biết cô là ai sao?” Phong Tử An đôi mắt sắc lạnh nhìn Khương Nhĩ, “Khương Nhĩ, tốt nhất cô nên khai ra kẻ chủ mưu, bằng không, hôm nay, đừng hòng sống sót mà rời khỏi nhà họ Phong.”
Mọi người kinh ngạc, lại còn có loại chuyện này, âm mưu sao?
Hàn Phi có chút khiếp sợ nhìn Phong Tử An, tên này thì ra biết từ trước rồi, chẳng qua hắn thả mồi câu từ từ con cá lớn trốn phía sau mà thôi.
Phong Tử An, hôm nay mới nhìn được mặt này của cậu ta, chỉ có điều, Tinh Vũ có bao giờ thấy được mặt lạnh lẽo hung ác thế này của cậu ta không?
Mọi người không ai quan tâm đến suy nghĩ của Hàn Phi, ai cũng khiếp sợ nhìn Phong Tử An giống như gặp quỷ.
Người đàn ông này, nắm rõ mọi chuyện trong lòng bàn tay.
Khương Nhĩ bủn rủn tay chân, sợ hãi quỳ sụp xuống, “tôi…”
Phong Tử An mất kiên nhẫn, “Không cần nói nữa, Bạch Hiên.”
Bạch Hiên vốn là trợ lý của Phong Tử An, lúc này lại mang một thân phận khác đó là vệ sĩ riêng bên cạnh anh, bất giác xuất hiện, “Cậu chủ, cậu gọi tôi.”
“Mang cô ta đi.” Phong Tử An ra lệnh, “Dùng cách nào tuỳ cậu, để cô ta nói ra cái nên nói.”
“Vâng, cậu chủ.” Bạch Hiên thoắt cái đến chỗ Khương Nhĩ, một tay kéo ngược cô ta đi, Khương Nhĩ sợ hãi vùng vẫy, “Buông tôi ra, các người định làm gì?”
Bạch Hiên cười gian ác, “Làm cái gì, cô từ từ sẽ biết thôi.” Tay cậu ta nắm tóc Khương Nhĩ lôi đi, “Cô nên ngoan một chút, tôi không thương xót phụ nữ đâu.”
Khương Nhĩ la hét dãy giụa lợi hại, “Đừng mà, tôi khai, tôi nói hết, là cô ta, cô ta sau tôi, tôi không biết gì hết.
Tha cho tôi đi.”
Phong Tử An ra hiệu Bạch Hiên, “Buông cô ta ra.”
Khương Nhĩ ôm mặt khóc nức nở.
Sau đó tức giận mà nhìn