Trong căn phòng của Phong Tử An.
Mùi đàn hương nhẹ dịu.
Dương Tinh Vũ nằm trên giường còn chưa tỉnh.
Cô bị chụp thuốc mê quá liều, cho nên lúc này đã tối trời rồi, nhưng vẫn chưa tỉnh lại.
Phong Tử An gục đầu bên cạnh cô.
Bàn tay anh nắm chặt bàn tay cô.
Trong lòng anh đầy hối hận khi mà lúc sáng đó, anh đã chọn cách giải quyết không tốt lắm, làm tổn thương cô gái của anh.
Chuyện trở nên như vậy, cũng là do anh chưa chu toàn.
Dương Tinh Vũ còn chưa có tỉnh, cô tựa như đang chìm trong giấc ngủ, nhưng mà bất giác, cặp chân mày nhíu lại, miệng nhỏ mấp máy, giống như tiếng kêu cứu.
“Cứu… Tử An, cứu em…đừng lại gần tôi..” Dương Tinh Vũ thanh âm vừa đứt quãng, thân thể nhỏ nhắn bất giác co lại.
Phong Tử An giật mình tỉnh lại, vội vàng nắm chặt lấy tay cô, gọi lớn: “Tinh Vũ, Tinh Vũ, em sao vậy?”
Dương Tinh Vũ túm chặt lấy cái bàn tay đang nắm của Phong Tử An.
Cô bất giác bừng tỉnh sau cơn mê man.
Trên trán toát cả mồ hôi lấm tấm.
Cả người không có chút sức lực nào, tựa như nước trong sa mạc bị hút cạn.
“Tinh Vũ…em sao rồi?” Phong Tử An vội ngồi lên giường đỡ Dương Tinh Vũ, để cô tựa vào ngực anh, “Nằm mộng sao, không sao đâu, có anh ở đây rồi.”
Dương Tinh Vũ lúc này mới nhận ra cái người đàn ông đang ôm cô là Phong Tử An, chứ không phải là một tên vệ sĩ đeo kính râm lúc đó.
Cô bỗng nhiên bật khóc.
Hức hức!! “Tử An à..” Dương Tinh Vũ bỗng ôm chầm lấy Phong Tử An, chui vào ngực anh mà khóc nức lên.
“Tử An, lần sau đừng có lại đẩy em đi được không? Có chuyện gì, anh nói với em, chúng ta cùng nhau đối mặt, anh đừng đẩy em ra xa như vậy, em thật sự sợ lắm.
Cũng đau lòng khi anh lạnh nhạt với em…hu hu hu.”
Phong Tử An nhắm hai mắt, hít sâu một hơi, trong lòng vô cùng xót xa, anh hôm nay đúng là làm sai cách rồi.
Anh lại vô tình tạo nên một cái nỗi sợ hãi khác cho Dương Tinh Vũ.
“Anh biết rồi..Tinh Vũ à, là anh sai, là anh sai, em đừng khóc.” Phong Tử An ôm càng chặt Dương Tinh Vũ mà an ủi.
Dương Tinh Vũ khóc đến mặt mũi cũng tèm lem, nước mắt dính cả vào áo phông ngoài của Phong Tử An.
Thế nhưng mà anh lại không có nỡ đẩy cô ra, thôi thì để cô phát tiết hết vậy, bằng không, phỏng chừng sau này, cô lại vì cái chuyện này mà ghét bỏ chết anh.
“Được rồi, đừng khóc nữa, anh đã giải quyết xong hết rồi.” Phong Tử An xoa đầu, vuốt ve cái lọn tóc mai của Dương Tinh Vũ, “Ngày mai, anh đưa mẹ con em về tỉnh S.
Sẽ không ở đây nữa.”
Dương Tinh Vũ nghe được chuyện này, bất giác từ trong ngực Phong Tử An, ngẩng mặt lên nhìn anh, hỏi: “Thật sao?”
Cô đúng là không muốn ở lại nơi này chút nào, chỉ cần ở đây ngày nào, cô liền nhớ lại cái ngày tháng khổ sở khi không có ai bên cạnh.
Phong Tử An nhẹ gật đầu, “Là thật.” Anh đưa bàn tay thon dài, lau đi nước mắt nơi khoé mắt còn ướt nước của Dương Tinh Vũ, “Anh cũng không định ở cùng ba mẹ, anh không muốn em khó xử, cũng không muốn hai mẹ con bị uỷ khuất ngay dưới mắt anh.”
Dương Tinh Vũ hơi bất ngờ vì cái lời nói này của Phong Tử An, có cha mẹ nào lại không muốn con mình ở bên cạnh kia chứ.
Anh có ba mẹ, có người để hiếu kính, không như cô, ngay cả cơ hội nhìn một lần cũng không có.
Cô