Trời dần tối…
Bên bờ cảng Vân Sơn, thuyền tàu chở cá của ngư dân cập bến rất đông.
Dương Tinh Vũ và Lưu Nguyệt cùng bị nhốt trên một chiếc tàu rất lớn.
Bên dưới khoang tàu này hình như chở rượu, Dương Tinh Vũ loáng thoáng ngửi thấy mùi rượu.
Vì hơi tối nên cô không nhìn rõ lắm, chỉ có thể suy đoán chiếc tàu này buôn rượu.
Hơn nữa rất có thể đây là một tàu buôn hạng lớn ở Ninh Thành.
“Shh…” Dương Tinh Vũ bỗng nhăn nhó vì đau, vết chém bị trúng bằng dao nhỏ ở tay phải thật là đau, tuy chỉ là cứa qua nhưng máu vẫn không ngừng rỉ ra.
Đau lại xót.
Phong Tử An, anh đang ở đâu vậy, có biết em sợ lắm không? Dương Tinh Vũ oán trách Phong Tử An đã không mang cô theo.
Nếu anh mang cô theo, cô sẽ không bị bắt đi.
Cô không biết kẻ mang cô đi là ai, chỉ nhớ lúc cô vừa vặn tỉnh lại, liền thấy Lưu Nguyệt bị một tên đàn ông lạ mặt cưỡng chế, cô lúc đó liều mạng dùng dao gọt hoa quả đâm tới tên kia để cứu Lưu Nguyệt, không nghĩ đến tên kia lập tức có đồng bọn xông vào giúp đỡ, cô và Lưu Nguyệt chỉ là phụ nữ, vốn không thoát được.
Kết quả cô bị bọn kia làm cho bị thương nhẹ, hai người họ bị cưỡng ép hít phải thuốc mê, bất tỉnh.
Hiện tại tỉnh lại lại phát hiện bản thân bị nhốt trên một chiếc tàu.
Không chỉ vậy, chiếc tàu này rõ ràng là đang chuẩn bị ra biển rồi, chỉ là chưa xuất phát, vì Dương Tinh Vũ nghe được bên trên, mấy tên thuỷ thủ nói chuyện, rằng bọn hắn còn chờ mấy đại nhân vật nào đó chưa có đến.
“Chị Nguyệt, chị Nguyệt..” Dương Tinh Vũ thấp giọng gọi Lưu Nguyệt cũng đang bị trói hai tay bên cạnh.
Lưu Nguyệt cựa mình, cũng tỉnh, phát hiện tay chân bị trói, liền sợ hãi, “Cứu tôi với, có ai không?”
Dương Tinh Vũ cao giọng, “Chị Nguyệt, là em đây, chị bình tĩnh một chút đi.”
“Tinh Vũ.” Lưu Nguyệt nghe được thanh âm quen thuộc, mới bình tĩnh lại, không có lớn tiếng mà kêu cứu nữa.
Dương Tinh Vũ nói: “Chúng ta bị nhốt ở dưới khoang tàu, tàu này buôn rượu.”
“Hả?” Lưu Nguyệt ngạc nhiên, “Tinh Vũ à, sao em biết?”
Dương Tinh Vũ nói: “Thì em ngửi thấy mùi rượu mà, hơn nữa, chị nhìn xung quanh chỗ chúng ta đi, toàn rượu là rượu kìa.”
Lưu Nguyệt lúc này mới thật sự không hoảng sợ nữa, định thần lại mà nhìn đến không gian đang chứa bọn họ, có hơi tối, nhưng có vô số thùng carton giấy chứa đồ.
Mà mấy vô số các thùng carton này bên trong chính là chứa rượu chai.
Lưu Nguyệt nhìn nhìn, quên mất cái nỗi lo sợ của bản thân, hai mắt sáng rực lên, “Tinh Vũ, em có thích uống rượu không?”
Dương Tinh Vũ hơi trợn mắt, khá kinh ngạc khi mà nhìn thấy cái loại biểu cảm này của Lưu Nguyệt, cô nói: “Em có biết một chút về các loại rượu, nhưng em không thích uống.”
Lưu Nguyệt bất giác chép miệng, “Nếu mà chị sở hữu cái kho rượu này, chị mở một quán bar, làm bà chủ luôn, không có làm chân chạy việc cho Hàn Phi đâu.”
Dương Tinh Vũ lắc đầu, “Chị tưởng mở quán bar dễ thế à, chí ít phải có chút máu mặt thì mới làm chủ quán bar được.”
Cô nói Lưu Nguyệt như vậy chính là vì khi nãy không biết cái người nào vừa tỉnh lại liền la lối kêu cứu om sòm.
Cũng may chỗ dưới này cách âm khá tốt, dường như bọn bắt cóc cũng chưa nhớ tới hai người họ.
Lưu Nguyệt nghe Dương Tinh Vũ nói, có chút tiếc nuối.
Nhưng vẫn nói: “Biết vậy, nhưng chị vẫn thích mở một quán bar, ở đó làm việc cũng tự tại hơn nhiều ấy.”
Dương Tinh Vũ lắc đầu, “Vậy chị nhắm hai chúng ta có thể thoát khỏi đây không, em với chị lúc này không khác cá nằm trên thớt là bao đâu.”
A..! Lưu Nguyệt nhìn lại, quả nhiên mặt xụ xuống, lúc này mới không có lại nhắc đến rượu chè gì nữa, chợt nói, “Tinh Vũ, tay em sao rồi, không chảy máu đó chứ?”
Dương Tinh Vũ nói: “Không sao, em cũng không biết, lúc tỉnh lại thì vết thương có hơi đau, máu chỉ rỉ ra một chúc, không biết bọn người kia bôi lên thuốc gì cho em nữa, cầm máu rồi.”
“Vậy thì tốt.” Lưu Nguyệt bất giác thở phào, xong lại có chút bất lực, nỗi sợ hại ẩn chứa trong đáy mắt lại trực trào ra ngoài.
“Làm sao đây Tinh Vũ, chúng ta có thoát được không?”
Dương Tinh Vũ hơi cau mày, xong vẫn trấn định nói: “Có lẽ không sao đâu, bọn người kia nếu muốn giết chúng ta, thì đã ra tay từ lúc đầu rồi.”
Lưu Nguyệt nghe Dương Tinh Vũ nói, cô biết cô em bạn thân này chỉ là đang cố trấn tĩnh cho cả hai thôi, họ không biết chuyện gì sẽ xảy đến tiếp theo.
Dương Tinh Vũ nhìn lên khoảng không mờ mịt dưới khoang tàu, trong lòng thật loạn.
Cô đang suy nghĩ đến từng việc một kể từ khi cô gặp lại Phong Tử An.
Anh và cô nhận nhau, xác định quan hệ thì cũng là lúc xảy ra chuyện.
Từng chuyện một, từng chuyện một nối tiếp nhau xảy ra, giống như bị ai đó từng bước sắp đặt mọi thứ vậy.
Đầu tiên cô gặp lại Lâm Lạc Nhi, sau đó Phong Tử An dẫn cô đến nhà hàng, rồi anh bị nhân viên nam kia giả vờ đụng chạm.
Kế đến, lần đó anh đánh nhau với ai? Lại bị thương nặng đến như vậy? Lần đó liệu có phải vì cô nên anh mới đánh nhau với người ta không?
Tiếp đó trong bữa tiệc tẩy trần, cô lại bị Khương Nhĩ giả mạo, suýt nữa lại sinh ra chuyện, sau đó mọi chuyện lắng xuống, thì tại tiệc doanh nghiệp cấp cao, Khương Nhĩ lại một lần nữa xuất hiện muốn giết chết cô.
Chuyện đó làm Phong Tử An bị thương, dẫn đến chuyện Con gái cô bị bắt cóc, hiện tại, cô cũng không may bị bắt đi luôn.
Loại chuyện này thật sự chỉ có một lý