Cuộc trò chuyện kết thúc, tiếng bước chân đi xa dần.
Mà đổi lại Dương Tinh Vũ ở dưới này lại là một sự lạnh buốt trí não cô.
Lâm Lạc Nhi, lại là Lâm Lạc Nhi, Dương Tinh Vũ tự cho là trước đó cô hiểu lầm Lâm Lạc Nhi, nhưng vừa rồi, chính tai nghe được, làm sao có thể là giả.
Hơn bốn năm trước, cô ta hại cô xém chút mất đi cuộc đời dưới tay lão già họ Trạch nào đó mà ngay cả mặt mũi cô cũng chưa thấy mặt.
Bốn năm sau, cô ta lại muốn sài chiêu cũ, cũng là lão già kia, cô ta lại muốn hại cô, thật ghê tởm, nghe hai người nói chuyện với nhau, Dương Tinh Vũ cảm thấy cực kỳ ghê tởm, buồn nôn, sao Lâm Lạc Nhi lại kết giao với những loại người như vậy.
Vì yêu sao? Hay vì tiền?
Dương Tinh Vũ nghe được cái câu nói kia “cô gái năm đó, hiện tại một lần nữa tặng không cho ông!”
Cô bất giác buồn ói, quá ghê tởm.
Sắc mặt cô bất giác bỗng chốc trở nên tái nhợt.
Cả người như mất sức lực.
Lưu Nguyệt cũng là nghe được cái đoạn hội thoại kia, nhưng cô lại không biết “Con hàng cực phẩm” hay “Cô gái năm đó” trong miệng hai người kia là Dương Tinh Vũ.
Lúc này nhìn sang Dương Tinh Vũ, dù hơi tối, nhưng Lưu Nguyệt nhìn ra được, Dương Tinh Vũ đang sợ hãi, cả thân thể như run lên.
“Tinh Vũ, em làm sao vậy?” Lưu Nguyệt vội lết người qua chỗ Dương Tinh Vũ, “Có phải vết thương chảy máu nữa không?”
Dương Tinh Vũ khiếp sợ, chuyện năm đó, chuyện cũ kinh hoàng kia như muốn lặp lại…
Phong Tử An, Phong Tử An, Phong Tử An, anh đang ở đâu, anh đến mang em đi được không?
Nội tâm Dương Tinh Vũ gào khóc lợi hại.
Năm đó, là do cô rất may mới không phải nằm dưới cái lão già họ Trạch gì đó, người cùng cô ân ái là Phong Tử An, là người cô yêu thương vô cùng ở hiện tại.
Nhưng cái lúc này, nếu như lại rơi vào tay lão già họ Trạch kia một lần nữa, cô không chắc bản thân còn có thể thoát được.
Phải tìm cách thoát khỏi tay bọn họ.
Phải có cách gì đó.
Dương Tinh Vũ lẩm bẩm, cố gắng trấn tĩnh.
Có chuyện gì mà cô chưa từng trải đâu, sự đáng sợ không phải điều đó đã xảy ra, mà đáng sợ chính là bản thân không muốn vượt qua nó.
“Tinh Vũ, em bị sao vậy, vẫn ổn chứ?” Lưu Nguyệt vô cùng lo lắng sốt ruột hỏi.
“Em ổn, chị Nguyệt à, chúng ta nhất định phải thoát khỏi đây trước khi bị giao vào tay lão già kia.” Dương Tinh Vũ giọng tuy trấn tĩnh nhưng vẫn xen lẫn một chút run rẩy trong đó.
Làm sao có thể không sợ.
Năm đó chẳng qua là may mắn, nhưng lần này, liệu có còn may mắn không?
Là không! Bởi vì cô biết Phong Tử An làm sao lúc nào cũng có thể xuất hiện đúng thời điểm đây.
Anh không phải thần thánh có thể xuất hiện bất cứ lúc nào hay ở đâu nếu anh muốn.
Cũng không biết bây giờ Phong Tử An đang ở đâu, đã tìm được Thiên Thiên chưa? Có biết cô cũng bị bắt đi, sắp gặp phải chuyện kinh hãi hay không?
“Tinh Vũ, làm sao bây giờ, chúng ta bị trói đến nhúc nhích cũng khó.” Lưu Nguyệt lo sợ nói.
Dương Tinh Vũ cũng rối rắm không