Đêm tối buông xuống, lúc này chỉ có chiếc tàu lớn do lão Trạch làm chủ là sáng rực cả một vùng.
Vân Sơn này chủ yếu là tàu buôn đủ kiểu, hải sản có, rượu có, vải vóc có, muôn màu muôn vẻ, người dân ở đây khá đơn giản, ngư dân là đa số.
Thương gia giàu có ở đây cũng không ít.
Buổi tối khi tàu thuyền cập bến thì thế giới của bọn thương buôn cũng bắt đầu.
Nói bày ra party là có tiếng thôi, thật ra trong đó chính là giao dịch.
Mà tất cả ở đây chính là cái loại giao dịch nào cũng có, kể cả buôn người…
Lão già họ Trạch vừa chào hỏi mấy cái vị khách mà lão mời tới, một mặt vừa là ngóng trông xem về cái hướng bến cảng xem vị đại nhân vật kia có đến hay không?
Vị kia đến, thì tiền mới đến tay lão ta nha.
Đợi đến mòn mỏi, cuối cùng vị đại nhân vật kia cũng xuất hiện.
Ở nơi đầu cảng, ánh sáng đèn trên cao sáng rực cả một vùng, mọi người trên tàu lớn cũng như đám ngư dân ở xung quanh đều mãn nhãn khi thấy ba chiếc ô tô lần lượt xuất hiện.
Mà từ hai chiếc ô tô phía sau, người ta nhìn thấy có hai người đàn ông trên xe mở cửa bước ra ngoài.
Một chiếc ô tô còn lại lớn hơn thì xuất hiện một tốp người, trong tốp người kia dẫn đầu là một người đàn ông thân hình cao lớn, diện một bộ tây trang đen, đôi mắt của anh ta từ phía xa nhìn không rõ biểu cảm là gì, người ta chỉ có thể mờ ảo nhìn thấy vết sẹo dài bên mắt phải kéo dài được giấu bởi chỗ sáng chỗ tối nơi bến cảng.
Hai người đàn ông kia cũng tôn quý không thua người kia chút nào, hai người họ nhanh chóng hoà vào cái tốp người nọ.
Đám người đi tới đầu bến cảng, liền đứng đó chờ thuyền nhỏ đưa họ lên con tàu lớn của lão Trạch.
Trong lúc chờ đợi, người đàn ông mặc tây trang màu bạc rốt cuộc cũng lên tiếng.
“Kỷ đại thiếu, anh tại sao đưa chúng tôi đến đây, ở đây thì có thể có cái tin tức gì, còn không bằng tôi ở lại trong thành phố, sai người của tôi đi tìm kiếm.”
Người vừa lên tiếng chính là Hàn Phi.
Anh chính là nghe theo Phong Tử An đi đến cái nơi này cùng nhau tìm Lưu Nguyệt và Dương Tinh Vũ.
Chỉ là anh không nghĩ đến lúc hội hợp với Phong Tử An thì lại gặp thêm cả Kỷ Thiên, biết được thân phận của Kỷ Thiên, Hàn Phi có chút không thích lắm.
Trước giờ, loại người trong thế giới ngầm rất hỗn tạp, anh đương nhiên không thích giao du.
Nhưng vì nể mặt Phong Tử An, anh tin tưởng liền đi theo bọn họ.
Nhưng lúc này đến đây rồi, thấy cái du thuyền kia, còn có nhạc nhung các kiểu rầm rộ như thế, nào có giống cái nơi để cho bọn bắt cóc trú chân chứ.
Hàn Phi nói, trên mặt rõ ràng là không đồng tình, không vui.
Anh không quá thích những nơi ồn ào như vậy.
Tâm trí anh bây giờ chỉ có Lưu Nguyệt, làm sao để tìm được cô mới là quan trọng nhất.
Một bên Hàn Phi ồn ào chất vấn thì bên này Phong Tử An lại trầm mặc, tĩnh như mặt hồ vào mùa thu.
Anh không chất vấn Kỷ Thiên, tên điên này vì sao đưa anh đến chỗ này tìm người.
Mà anh lúc này đang quan sát tất cả nơi này, nhìn qua cái cảng lớn này, dường như an ninh có phần lỏng lẻo, để ý mà xem, ở cái cảng lớn như vậy mà không có đến một tuần tra cảng.
Ngược lại mọi thể loại người thì lại có đầy.
Phong Tử An nhìn chằm chằm cái chiếc tàu lớn gần như là du thuyền trước mắt kia, bàn tay siết chặt thành quyền, Tinh Vũ của anh, liệu có ở trên đó không.
Trong đầu anh vẫn luôn không ngừng nói, Tinh Vũ, đợi anh, em nhất định phải kiên trì đợi được anh đến cứu em…
Lúc chiều Kỷ Thiên đề cập đến vấn đề tìm người, Phong Tử An có chút không muốn đi.
Nhưng suy nghĩ lại, Kỷ Thiên là một tay làm ăn ở thế giới ngầm, biết đủ loại người, càng có thủ đoạn hơn cả anh, Kỷ Thiên nói, nếu là bọn bắt cóc buôn người, hẳn sẽ không giao dịch ở những nơi trong thành phố, bởi vì ở đó, cảnh sát sẽ rờ đến gáy.
Muốn an toàn, chỉ có thể làm những chuyện này ở mấy cái nơi xa xôi, ít ai quan tâm đến, điển hình chính là mấy cái cảng lớn chẳng hạn.
Dù có tuần tra, thì cũng không quá cặn kẽ.
Đương nhiên Kỷ Thiên sẽ không nói dối, bởi vì bản thân anh ta đã làm bao nhiêu giao dịch rồi.
Quen nghề, quen người, quen tay, nên biết mà thôi.
Phong Tử An nghe Kỷ Thiên nói vậy, mới gọi cho Hàn Phi cùng nhau đến chỗ này tìm kiếm, hy vọng là có kết quả.
Mà Kỷ Thiên sở dĩ đưa Phong Tử An và Hàn Phi đến đây chính là thứ nhất tìm người, thứ hai là anh ta cũng có một cái giao dịch ở đây.
Lần này về Ninh Thành, Kỷ Thiên đã dự định mở một cái quán Bar lớn, ngoài chuyện nhờ Phong Tử An giúp anh mua một miếng đất lớn để xây quán Bar, còn phải có đủ vật liệu, đồ ăn, thức uống, đặc biệt là đồ uống.
Chính vì vậy cần mua một lô rượu quý với giá khổng lồ, tình cờ biết cái chỗ này có tay buôn rượu nổi tiếng, anh liền chốt đơn với người kia.
Hôm nay ở đây chính là một công đôi chuyện.
Lúc này nghe được cái lời chất vấn của Hàn Phi, Kỷ Thiên có chút không vui vì cái tên bạn hờ này của Phong Tử An.
Anh ta nhìn nhìn Hàn Phi, khinh thường nói: “Tôi nói này, Hàn tổng, anh ít nhất phải có cái tầm nhìn