Sau khi kết thúc nụ hôn nồng cháy, Lưu Y Tuyết cùng Khải Minh Kiệt nắm tay nhau đi đến chỗ Vương Mặc Thoại.
"Tiểu Tuyết." Anh mỉm cười.
Lưu Y Tuyết ôm chầm lấy anh, "Tiểu Thoại.
Lâu rồi không gặp."
Khải Minh Kiệt đứng đằng sau kìm nén sát khí.
Bình tĩnh.
Bạn bè lâu ngay gặp mặt, chỉ ôm nhau một cái thôi.
Chỉ là ôm một cái nhẹ thôi.
Không được giết người.
"Em ổn chứ?"
"Còn sống." Nụ cười nhăn nhăn nhở nhở hiện lên trên khuôn mặt nhỏ bé.
Vương Mặc Thoại thở phào, kéo tay Lưu Y Tuyết về phía xe mình.
"Tôi đưa em đến bệnh viện kiểm tra."
Đi chưa quá hai bước, hai con người đều khựng lại, không đi được nữa.
Bàn tay còn lại của Lưu Y Tuyết bị giữ chặt, không thể nhúc nhích.
"Cô ấy đi với tôi."
Khải Minh Kiệt vứt luôn tư tưởng kìm nén sát khí.
Giữ vợ là quan trọng nhất.
Dù có là bạn thân lâu năm cũng không thể lơ là.
Vương Mặc Thoại cười trừ.
"Cô ấy vừa tỉnh, tôi muốn nói chuyện với cô ấy một lát không được sao?"
"Cô ấy mới tỉnh, tôi cũng có chuyện muốn nói với cô ấy." Khải Minh Kiệt cũng không chịu thua.
Giữ vợ mà chịu thua là nhà mất nóc à.
Lưu Y Tuyết ở giữa bị kéo đến đau cả người.
Cảm giác như thân thể sắp bị xé làm hai, tan nát không còn một hình dáng.
Trước sự cãi nhau kịch liệt nhưng vẫn giữ vẻ mặt ôn hòa mà đầy sát khí của hai người đàn ông, Lưu Y Tuyết giật mạnh tay.
"Lần đi em sẽ đi xe Tiểu Kiệt.
Lần về sẽ đi xe Tiểu Thoại."
"Không.
Lần về phải đi với tôi." Khải Minh Kiệt ngay lập tức phản đối.
Vương Mặc Thoại cũng không kém cạnh, "Vậy bây giờ em đi với tôi."
Trên chiếc Mecerdes màu trắng, Vương Mặc Thoại vừa lái xe vừa hớn hở trò chuyện với Lưu Y Tuyết.
"Tiểu Tuyết, sáu tháng qua em ngủ đông, bỏ mặc bạn bè, nhất định phải bù anh một bữa ăn."
Lưu Y Tuyết thở dài.
"Được rồi, bù thì bù.
Chưa từng thấy kì nghỉ đông nào lại mệt mỏi đến thế này.
Nhức hết cả người."
Vương Mặc Thoại vẫn tươi cười, vẫn là vẻ mặt dịu dàng ấy.
"Sao vừa tỉnh lại đã chạy đến đây? Có biết bọn anh lo thế nào không."
Lưu Y Tuyết cười trừ.
Cô chống cắm nhìn vào gương chiếu hậu, bóng hình chiếc xe quen thuộc lái ngay đằng sau.
Bất giác cô mỉm cười, rồi quay sang nói một câu với Vương Mặc Thoại, khiến anh ta há hốc miệng.
Suốt quãng đường từ ngoại thành vào lại thành phố, mặt ai đó lái chiếc xe Mecerdes còn đen hơn màu sắc của chiếc xe.
Phòng bệnh của Lưu Y Tuyết vẫn được giữ nguyên, y như lúc cô rời khỏi đó.
Khải Minh Kiệt đứng ngoài cửa chờ Vương Mặc Thoại kiểm tra qua các vết thương cho Lưu Y Tuyết.
Khoảng ba mươi phút sau, Vương Mặc Thoại đọc kết quả cho Khải Minh Kiệt.
"Hoàn toàn ổn."
Khải Minh Kiệt nhíu mày.
"Vậy thôi?"
"Ừ.
Muốn xuất viện cũng ok.
Có điều vẫn phải theo dõi một, hai tuần."
"Được."
Dứt lời, Khải Minh Kiệt vào trong phòng bệnh.
Mùi thuốc khử trùng thoang thoảng, Lưu Y Tuyết đang mỉm cười ngồi trên giường.
Hắn đi đến, ôm vai cô.
"Em thấy thân thể thế nào?".
Truyện Đoản Văn
Lưu Y Tuyết nhắm mắt một lát, rồi trả lời: "Ổn cả."
"Có muốn xuất viện không?"
"Xuất chứ.
Em không thích nằm viện."
"Đổi cách xưng hô rồi hả?" Hắn cười cười.
"Ừm, bây giờ ngươi là phu quân được ta công nhận, phải đổi cách xưng hô mới phù hợp." Lưu Y Tuyết ôm tấm lưng rộng lớn, đầu rúc vào cổ hắn, ngửi mùi hương của riêng hắn.
"Được, nghe phu nhân."
Trên đường về nhà, đôi vợ chồng trẻ nắm tay nhau mọi lúc.
Họ đang cảm thấy rất hạnh phúc, từ ngày hôm nay, cuộc đời họ sẽ sang một trang mới.
Hai người từng sống một khoảng thời gian cô độc, gặp được nhau rồi nảy sinh tình cảm.
Tuy kết hôn là không tự nguyện, nhưng ly hôn cũng sẽ noi gương kết hôn.
Chợt nhớ ra một chuyện, Lưu Y Tuyết quay sang hỏi Khải Minh Kiệt.
"Tiểu Kiệt, chúng ta sống với nhau bao nhiêu tháng