"Tiểu Tuyết.
Dậy đi."
Giọng nói trầm ấm quen thuộc vang lên, ngay sát tai Lưu Y Tuyết.
Cô nhíu mày, kéo chăn trùm lên đầu.
Khải Minh Kiệt trèo lên giường, kéo chăn ra rồi ôm cô vào lòng.
"Ngoan nào, dậy đi."
Lưu Y Tuyết mắt vẫn nhắm nghiền.
"Không."
"Hôm nay em có một cuộc họp vào lúc chín giờ sáng.
Vắng em không tiếp tục được."
"Nghỉ đi..."
"Anh có thể giúp em thu mua Lưu thị."
"Thôi khỏi.
Làm ơn bế em vào nhà vệ sinh."
Khóe môi hắn cong lên.
Hắn biết Lưu Y Tuyết muốn tự mình giành lại Lưu thị, nên nhất định sẽ không để hắn nhúng tay vào chuyện của tập đoàn.
Dùng cách này để gọi cô dậy, lần sau tiếp tục áp dụng.
Sau một hồi vệ sinh cá nhân, Lưu Y Tuyết dựa vào tường để lần mò xuống tầng.
Tất cả là tại Khải Minh Kiệt, đêm qua rõ là lần đầu của cô mà hắn mạnh bạo như vậy, đau chết cô rồi.
Lết được xuống phòng ăn, Lưu Y Tuyết nằm dài lên mặt bàn.
Tay không ngừng xoa bóp vùng eo nhỏ gọn của mình.
Khải Minh Kiệt đặt đĩa thức ăn xuống bàn, bế Lưu Y Tuyết lên để cô ngồi lên đùi mình, giúp cô xoa bóp eo cho đỡ nhức, trong khi cô ăn sáng.
Kết thúc bữa sáng trong mệt mỏi, Lưu Y Tuyết lại được Khải Minh Kiệt bế vào xe để đi đến Lưu thị.
Quả thực sau khi bị dày vò, Lưu Y Tuyết chẳng muốn làm gì ngoài nằm liệt ở giường nữa.
Chớp mắt tập đoàn Lưu thị đã ở trước mặt.
Lưu Y Tuyết khóc dở mếu dở xuống xe, cố gắng lấy lại thần thái vốn có của mình, nhưng chúa ơi sao eo nó cứ hành hạ.
Thẳng lưng ưỡn ngực, Lưu Y Tuyết bước vào trong.
Lần này khác hẳn với lần trước cô tới đây, vì các nhân viên nhìn thấy cô liền dừng công việc của mình rồi cúi chào.
Lưu Y Tuyết cũng chỉ gật đầu cho qua, quá lười để ừm với từng nhân viên một.
Gần tới phòng họp của các cổ đông thì Lưu Y Tuyết bắt gặp Hy Liên Trâm cũng đang đi đến.
Nhìn thấy cô, bà nở một nụ cười vui vẻ.
"Y Tuyết! Cháu tỉnh lại ta vui lắm!" Bà nhẹ giọng nói chuyện.
"Nhưng vừa mới tỉnh có cần nghỉ ngơi không, cuộc họp có thể dời sang ngày khác, cháu cứ yên tâm..."
Lưu Y Tuyết vội xua tay.
"Cô Trâm, cháu ổn.
Chỉ là bị hành hạ đến đau nhức thôi..."
"Đau nhức?" Hy Liên Trâm quan sát toàn thân thể Lưu Y Tuyết, rồi đưa tay lên che miệng cười.
"Khải tổng cũng thật là..."
Lưu Y Tuyết chỉ biết gượng cười.
Xấu hổ quá, tất cả là tại hắn.
Về nhà phải cách ly mới được, tuyệt đối giảm tỉ lệ chuyện này xảy ra một lần nữa.
Trong phòng họp, các cổ đông thấy hai người phụ nữ bước vào liền tươi cười.
"Hy tổng! Bà đến rồi!"
"Lưu Y Tuyết, sáu tháng qua cùng Khải tổng sang Mỹ đã giải quyết hết công việc chưa?"
"Nghe nói có vấn đề đột xuất, vậy mà đi tận sáu tháng!"
"Làm chúng ta giật mình.
Cứ tưởng cô đột nhiên biến mất..."
Lưu Y Tuyết cười trừ cho qua.
Đi họp mà còn phải ứng phó với đám cổ đông đúng là ác mộng.
Cuộc họp bắt đầu khi Lưu Xuân Thương và Lưu Tiểu Linh có mặt.
Chỗ ngồi của Lưu Xuân Thương là một chiếc ghế mới ở gần cuối chiếc bàn dài.
Ông ta tức đỏ mặt, từ khi làm chủ tịch