Ngày hôm sau, Phương Thần cầm một bó hoa hồng rất đẹp đến bệnh viện anh mở cửa phòng bệnh ra nhìn thấy cô đang đứng cạnh cửa sổ, trông rất suy tư, anh đặt bó hoa xuống bàn cởi áo khoác của mình rồi bước đến khoác lên người của cô, giọng nói ôn nhu, dịu dàng:
"Trời lạnh như thế lỡ như em bị cảm rồi sao? Sao này em phải mặc thêm nhiều áo vào đừng để mình bị cảm lạnh đó."
Clara quay người lại nhìn anh với ánh mắt xa lạ:"Trời cũng đâu có lạnh lắm đâu chứ? Với lại trong phòng còn có lò sưởi, tôi với anh cũng không có thân thiết với nhau nên anh đừng quá quan tâm tôi như vậy dù anh quan tâm tôi cỡ nào thì tôi cũng sẽ không để ý đến anh đâu."
Ánh mắt xa lạ của cô đã làm trái tim của anh rất đau nhưng anh biết là cô đang mất trí nhớ không nhớ về anh anh cố gắng tự an ủi bản thân mình là cô chỉ là không nhớ về anh một thời gian đợi sau này cô nhớ lại cô sẽ quay về bên anh mà thôi:
"Chuyện không để ý không quan tâm anh đó là chuyện của em còn chuyện anh quan tâm, theo đuổi em đó là chuyện của anh. Bây giờ, chuyện quan trọng nhất cuộc đời của anh đó chính là theo đuổi được em."
Clara khẽ đôi mày nhìn anh, hai tay khoanh lại:
"Tôi và anh thật sự có quen biết nhau sao? Lại còn yêu nhau nữa?"
Phương Thần mỉm cười nhìn cô, ánh mắt đầy thâm tình, yêu thương:
"Chúng ta vẫn chưa chính thức quen nhau, lúc đó anh cũng là đang theo đuổi em rồi sao đó em đã thừa nhận là em yêu anh."
Ánh mắt ngờ vực, nghi hoặc của Clara nhìn anh, cô thật sự đã thừa nhận là cô yêu anh sao? Tại sao cô lại không nhớ gì hết chứ?
"Nhưng mà chẳng phải anh là chủ tịch tập đoàn Phương thị sao? Tại sao anh không quay trở về thành