Chương 441
Điều này vô cùng hợp lý, cho dù là Savvy Wayne Klutz nghe thấy yêu cầu này, anh ta cũng không thể từ chối được, vì Hứa Thần Nhất đã nói rõ ràng rồi, mọi người đều là “người có máu mặt”, “đao súng vô tình”.
Đôi mắt nâu của Savvy liếc nhìn Hứa Thần Nhất, sau đó dừng lại ở Tô Lương Mặc phía sau: “Nếu tôi thắng, chỉ có một yêu cầu, tôi sẽ đưa thi thể của Tiểu Ý đi”
Không ngờ chỉ một câu nói này lại chọc giận Tô Lương Mặc.
Tô Lương Mặc một tay ôm chặt thi thể cứng ngắc trong lòng, nghe thấy lời Savvy nói, đôi mắt đen sãm bỗng nhiên tối sầm, khóe môi mỏng mím chặt kiềm chế cơn giận: “Vợ tao chưa chết. Tao cảnh cáo mày, cho dù mày là cậu chủ gia tộc Klutz, nhưng nếu mày tiếp tục nói năng linh tỉnh, nguyền rủa vợ tao, thì tao cũng sẽ tiễn mày xuống địa ngục”
Đôi mắt nâu của Savvy sững sờ… Sau đó anh ta lại nhìn Tô Lương Mặc, đồng tử anh ta thu lại!
“Vợ, bọn họ làm ồn đánh thức em à? Không sao, bây giờ anh sẽ đuổi bọn họ đi ngay” Tô Lương Mặc cúi đầu, một nụ hôn đặt lên đôi môi trắng bệch của cô.
Tất cả mọi người, kể cả Savvy Wayne Klutz, trái tim ai cũng đập thịch một tiếng, mắt trân trân nhìn cảnh tượng kỳ dị trước mắt.
Môi Tô Lương Mặc đặt lên đôi môi trắng bệch của Lương Tiểu Ý, không phải một nụ hôn hời hợt, cũng không phải một nụ hôn nóng bỏng, nhưng lại rất lâu và nhẹ nhàng. Môi hai người chạm vào nhau, đôi môi ấm áp của anh lưu luyến cắn nhẹ môi cô. Bất kỳ ai cũng đều có thể nhìn ra được tình cảm sâu đậm của anh với cô gái trong lòng.
Trong phòng có năm người, cả năm người đầu óc cùng lúc tê dại… Đó là một xác chết!
Bỗng nhiên, người đàn ông vừa nấy còn vô cùng thâm tình, đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt đen sãm nhìn thẳng vào đôi mắt nâu của Savvy. Đôi mắt đen sãm đầy vẻ cảnh cáo: “Ra ngoài! Đừng làm ồn đến vợ tao, hôm nay đừng ai mong có thể rời khỏi đây!” Cơ thể anh đột nhiên tỏa ra sát khí đùng đùng!
Lục Trầm và
Cảm nhận được sát khí đúng đùng, đôi mắt nâu của Savvy bỗng trở nên căng thẳng! Sau đó anh ta từ từ bình tĩnh lại, khóe môi nhếch lên nụ cười kỳ dị. Savvy cười nhẹ một tiếng, nhìn Lục Trầm: “Tôi nói này, Lục thiếu gia, sao trước khi lâm trận lại đột nhiên phản bội thế? Anh mật báo cho tôi, bảo tôi đến mang thi thể của Tiểu Ý di, hóa ra là như thế này à?”
Anh ta vừa nói dứt lời, một ánh mắt lạnh lùng quét về phía Lục Trầm: “Là cậu?” Ánh mắt của anh lạnh lẽo như băng, lạnh thấu xương cốt.
Tô Lương Mặc lạnh lùng nhìn Lục Trầm, môi anh mím chặt, sau đó từ từ hỏi: “Tại sao?”
Tại sao lại phản bội tớ?
Tô Lương Mặc muốn Lục Trầm cho anh một đáp án, nhưng Lục Trầm chỉ chau mày không nói.
Nói thế nào chứ?
Nói là cậu điên rồi, vợ cậu chết rồi sao?
“Chúng ta có phải là anh em không?” Giọng nói lạnh lùng của Tô Lương Mặc vang lên, mang theo cảm giác thất vọng rất khó nhận ra.
Lục Trầm đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt đào hoa đột nhiên trở nên nghiêm túc: “Chính vì chúng ta là anh eml”
Chính vì chúng ta là anh em, nên tớ mới làm như vậy!
Chính vì chúng ta là anh em, nên tớ mới không thể nhìn cậu phát điên!
Chính vì chúng ta là anh em, nên tớ mới không thể để mặc cậu!
Một câu nói, không thể nói rõ tình cảm anh em!
“Chính vì chúng ta là anh em, nên cậu mới mật báo tin tức cho cái tên đang thèm muốn vợ tớ…” Tô Lương Mặc nói, ánh mắt anh vô cùng thất vọng, cả người anh bỗng chốc thả lỏng.
Đúng lúc này, mọi người chỉ nghe thấy một tiếng súng “bịch” vang lên…