Chương 442
“Lương Mặc!”
“Tô Lương Mặc!
“Tiểu Ýt”
Ba tiếng hét đồng thời vang lên!
Ba người đàn ông đồng thời xông về phía Tô Lương Mặc và Lương Tiểu Ý!
Chỉ tiếc là, bấy giờ đã muộn… Đạn đã đâm vào da thịt.
Thời gian ngừng lại.
Cả thế giới im lặng.
Anh, bị thương rồi.
Máu tươi trào ra ướt đẫm chiếc áo sơ mi trắng và ga giường.
Nhưng, anh lại cúi đầu căng thẳng kiểm tra cơ thể cô, đôi mắt đen sẫm vô cùng lo lắng: “Vợ, vợ, em có bị thương không?
Đau ở đâu, nói cho anh đi. Phù phù, không đau nữa”
Hứa Thần Nhất, Lục Trầm, và cả Savvy, đang xông về phía Tô Lương Mặc và Lương Tiểu Ý, nhìn thấy cảnh này, không hẹn mà cùng khựng lại.
Savvy không nói gì, anh ta chắc chắn, Lương Tiểu Ý không bị tổn thương gì.
Nhưng anh ta cũng không dám tin, Lương Tiểu Ý lại không bị thương!
Viên đạn ấy, là thuộc hạ của anh ta, thấy Tô Lương Mặc buông lỏng cảnh giác, liền bắn ra.
Phát súng ấy, chỉ cần Tô Lương Mặc muốn tránh, chắc chắn anh có thể tránh được, vì Savvy nhìn thấy rất rõ, lúc thuộc hạ của anh ta ra tay, Tô Lương Mặc đã tỉnh táo cảm nhận được.
Savvy nhìn thấy, có một khoảnh khắc Tô Lương Mặc định tránh đi, nhưng cuối cùng anh lại không động đậy, cương ngạnh nhận lấy viên đạn.
Savvy tưởng rằng, Tô Lương Mặc sẽ tránh phát đạn này, vì ai cũng biết, Lương Tiểu Ý đã chết từ lâu, người chết rồi còn sợ trên người có thêm một viên đạn sao?… Chính vì anh ta nghĩ rằng không có ai sẽ lo lắng cho an nguy của một người chết, sẽ dùng cơ thể mình để đỡ đạn thay cho người chết, nên Savvy mới vội vã muốn chạy đến chỗ Lương Tiểu Ý… Vì trong lòng anh ta biết rõ, Lương Tiểu Ý của anh ta chỉ nhìn giống người đã chết mà thôi.
Nhưng tất cả đều nằm ngoài dự đoán của Savvy.
Người đàn ông trước mặt anh ta, thực sự là Tô Lương Mặc lạnh lùng, vô
Tô Lương Mặc đỡ đạn cho một người chết… Người đó còn là Tô Lương Mặc lạnh lùng, vô tình, cao ngạo không?
Tô Lương Mặc còn lo lắng an ủi người phụ nữ không có sức sống trong lòng mình: “Vợ, vợ, không đau, không đau.
Không sao rồi. Không sợ nhé, có anh ở đây rồi” Cánh tay anh ôm cô càng chặt hơn, giống như muốn nhét cô vào bên trong cơ thể anh. Vẻ mặt lo lắng, đôi mắt sợ hãi của anh vô cùng chân thật, chân thật đến mức khiến những người đang có mặt ở đây, trong lòng bỗng nhiên vô cùng khó chịu.
Hứa Thần Nhất rất ít khi khóc, nhưng giờ phút này, người đàn ông mạnh mẽ ấy, vành mắt lại đang đỏ bừng; hô hấp của Lục Trầm cũng trở nên nặng nề. Savvy há hốc miệng, anh ta nhìn người đàn ông đang ôm chặt cơ thể cứng ngắc của cô trong lòng, Tô Lương Mặc ngông cuồng, tự cao tự đại… Rõ ràng Savvy không hề có một chút thiện cảm nào với người đàn ông kiêu cạo đến mức tự phụ này, nhưng, Savvy há hốc miệng, anh ta bất lực nhận ra, đối diện với một Tô Lương Mặc như thế này, anh ta không thể nói được bất cứ điều gì khiêu khích hay chế giễu anh.
Vành mắt Savvy hơi đỏ, tim anh ta bây giờ đập vô cùng nhanh. Anh ta hung hăng vuốt mặt, quay người lại, thân hình cao lớn đi đến trước mặt tên thuộc hạ vừa bắn súng, ánh mắt anh ta trở nên lạnh lẽo. “Ai bảo cậu bắn?” Anh ta hỏi.
Tên thuộc hạ người nước ngoài nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của Savvy, trên mặt liền hiện lên một tia bất an: “Cậu chủ, tôi nhìn thấy cơ hội ngàn năm có một, nên tôi nghĩ rằng, chỉ bằng bây giờ diệt gọn anh ta…