Chương 724
Cô đã năm năm chưa trở về quê, thành phố bây giờ đã thay đổi nhiều rồi nhưng cô vẫn nhận ra con đường này có vẻ không đúng lắm.
Lục Trầm nhẹ nhàng quay đầu lại, liếc nhìn Lương Tiểu Ý một cái rồi nở nụ cười cạnh.
Xe chạy nhanh qua một dấy biệt thự, đi đến một căn biệt thự thiết kế theo phong cách châu Âu, Lục Trầm đạp phanh khiến cho tiếng phanh rít lên rất khó nghe, phá tan sự yên tĩnh của màn đêm đồng thời làm cho Lương Tiểu Ý mất đi sự bình tĩnh.
Lục Trầm bước từng bước dài ra sau xe, đi đến bên cạnh Lương Tiểu Ý, nhìn xuyên qua cửa kính anh ta thấy Lương Tiểu Ý đang dựa người vào ghế phụ, nhếch miệng cười lạnh một cái, Lục Trầm đứng ở bên ngoài mở cửa xe cho Lương Tiểu Ý.
“Xuống xe đi”
Lương Tiểu Ý nghe thấy âm thanh lười biếng của Lục Trầm thì cũng hoàn hồn, ngửa cổ nhìn Lục Trầm ở bên ngoài cửa xe, nhìn gió thổi rối tóc anh ta thì Lương Tiểu Ý run lên một cái, giống như cô cảm nhận được gió lạnh bên ngoài đang thổi lên người cô vậy.
Lục Trầm mất hết kiên nhãn, đợi lâu không thấy Lương Tiểu Ý xuống xe thì nhíu mày, đưa tay kéo cô ra một cách thô lỗ.
“Rốt cuộc anh muốn làm gì vậy?” Lương Tiểu Ý bị lôi ra khỏi xe, thấy Lục Trầm đưa cô đến căn biệt thự quen thuộc đến không thể nào quen thuộc hơn thì nhịn không được dùng sức thoát khỏi Lục Trầm, Lục Trầm quay người lại thấy Lương Tiểu Ý ôm hai tay lại tỏ vẻ đề phòng mình.
Anh ta nhíu mày nói: “Cô đi theo tôi.”
Có một số thứ người khác nói thế nào cũng không thể hiểu rõ được. Chỉ có cô ấy tự mình nhìn thấy mới có thể cảm nhân được.
“Tôi không đi!” Lương Tiểu Ý đưa tay gạt đi bàn tay đang duỗi ra của Lục Trầm, cô nhìn căn biệt thự trước mặt, những kỷ niệm của năm năm trước hiện lên trong đầu cô.
Nơi đây cô đã từng vui vẻ hạnh phúc, nhưng cũng từng đau khổ bi thương.
Là nơi những đau khổ của cô bắt đầu.
“Không muốn!”
“Tôi không
Gương mặt của Lục Trầm cau lại mở miệng nói: “Tôi nói rồi, tôi không phải Tô Lương Mặc.”
Nói xong cậu ta kéo mạnh Lương Tiểu Ý đi về cổng lớn, không quan tâm Lương Tiểu Ý đang giấy dụa ở phía sau, Lục Trầm đưa tay nhấn mật mã mở cổng ra.
“Két két” Âm thanh rất nhỏ vang lên nhưng lọt vào trong tai của Lương Tiểu Ý như gió lớn gào thét.
Cô chuyển ánh mắt nhìn sang Lục Trầm đang chuẩn bị đưa tay nhấn nút hạ cửa xuống.
Tiếng “Tít” vang lên, Lương Tiểu Ý bỗng nhắm mắt lại.
Trước mắt tối đen nhưng cô lại cảm thấy bóng tối này lại mang cho cô cảm giác an toàn hơn.
“Lương Tiểu Ý, mở mắt ra đi, nhìn lại nơi mà cô đã từng sống đi” Lục Trầm lạnh lùng nói, giọng nói của anh ta giấu đi sự giận dữ. “Cô không mở mắt ra bởi vì cô không dám nhìn, tại sao cô lại không dám nhìn?”
“Tôi không muốn nhìn”
“Lương Tiểu Ý, cô cảm thấy nơi này là địa ngục? Là nơi bắt đầu những bất hạnh của cô?”
Âm thanh thản nhiên và lạnh lùng của Lục Trầm làm Lương Tiểu Ý sợ hãi… Trong tim cô nhảy lên một nhịp rồi theo bản năng mở hai mắt ra nhìn về phía Lục Trầm… Cậu ta sao có thể biết những suy nghĩ của cô?
Lục Trầm lạnh lùng nhìn Lương Tiểu Ý, trong lòng cô không giấu được điều gì giống như trên mặt cô có ghi mấy chữ “Làm sao anh biết?”, Lục Trầm đưa tay lên chỉ vào trong phòng nói: “Cô nhìn đi, đây không phải là địa ngục sao? Cô đã thấy địa ngục như thế này chưa?”
Ánh mắt của Lục Trầm bình tĩnh, cũng có thể anh ta đã buông bỏ rồi, Lương Tiểu Ý nhìn theo hướng tay của Lục Trâm chỉ vào trong căn phòng.