Cảnh Ninh vô lực dựa vào trên cửa sổ xe, nhìn cảnh đêm bay nhanh lùi lại ngoài cửa sổ, hốc mắt đỏ ửng.Lời nói của Mộ Ngạn Trạch còn văng vẳng bên tai, cô chỉ cảm thấy buồn cười.Đã từng có bao nhiêu thứ, Cảnh Tiểu Nhã giấu người nhà bắt nạt cô, cô đều nhịn không lên tiếng. Ban đầu tưởng rằng có thể đổi lấy một ít bình tĩnh, ai ngờ đối phương càng làm nghiêm trọng hơn.Trời sinh cô không phải người mềm yếu, nhường nhịn không được tự nhiên học cách phản kích. Trong mắt Mộ Ngạn Trạch, biến thành cô bắt nạt Cảnh Tiểu Nhã sao?Cô bị đuổi khỏi nhà họ Cảnh, toàn bộ người Tấn Thành đều biết cô là đứa con gái nhà họ Cảnh không cần. Bà cụ Mộ càng không vui với cô.Vì không cho anh ta khó xử, cô né tránh khắp nơi, tận lực không xuất hiện ở trước mặt công chúng. Ở trong mắt anh ta thành cô ra sức từ chối không chịu xã giao với anh ta?Còn có bán dụng cụ tình dục...Nếu không phải do chuyện kia, nếu không phải bởi vì nhà họ Cảnh ích kỷ bất công, tương lai cô đến nỗi bị phá hủy rồi lưu lạc đến nước này sao?Tất cả mọi chuyện, kết quả đều thành cô sai sao?Cảnh Ninh nhắm mắt, cảm thấy bi thương vô tận và buồn cười.Bên cạnh đột nhiên vang lên giọng nói đàn ông: “Vì loại đàn ông này mà đau khổ, đáng giá sao?”Cô hơi sửng sốt, quay đầu nhìn lại, trong tầm mắt mê mang mơ hồ có một người đàn ông mặc thanh lịch ngồi ở chỗ kia. Sống lưng anh thẳng thắn, mặt mày lạnh lùng.Lúc này cô mới nhớ đến, giống như bản thân đi lên chiếc xe của người đàn ông. Vừa rồi người này đã giúp cô trong quán bar.Có người ngoài ở đây, cô cũng không tiện lộ ra