Cảnh Ninh được Lục Cảnh Thâm ôm ra từ quán bar.Cô ông cổ người đàn ông, khuôn mặt say khướt ửng đỏ hồng, hai mắt hơi khép lại, say đến không nhẹ.Lục Cảnh Thâm đặt cô ở phía sau ghế, bản thân cũng đi lên ngồi.Tô Mục lái xe, cung kính hỏi: “Tổng giám đốc, đi đến đâu?”“Lục Viên.”“Vâng!”Xe chạy trên đường khuya yên tĩnh. Cảnh Ninh say đến khó chịu, cô nhắm hai mắt dựa vào trên cửa sổ, sức lực tự hỏi cũng không có.Khi uống say cô có đặc điểm chính là không ồn ào, không náo loạn, chỉ biết ngủ.Điều này cũng trực tiếp dẫn đến việc cô không phát hiện ra tình cảnh của bản thân, càng không nói đến việc phát hiện bên cạnh còn có đàn ông.Ý thức hôn hôn trầm trầm, trong đầu cũng mơ hồ, ẩn ẩn đau đớn sau khi say rượu.Đúng lúc này, điện thoại trong túi cô vang lên.Cô nhíu mày, duỗi tay lục tìm trong túi, cuối cùng móc được di động ra, ấn nghe máy.“A lô?”“Cảnh Ninh, tôi nghe Hồng Tiêu nói, cô đang ở quán bar Lệ Hoa đi với một người đàn ông sao?”Là Mộ Ngạn Trạch.Cô mở to mắt, ánh mắt mê mang có chút hơi nước: “Làm sao? Cô ta mách lẻo anh à?”Giọng điệu Mộ Ngạn Trạch lạnh lẽo âm trầm: “Tôi biết hôm nay tôi rất có lỗi với cô, nhưng cô cũng không thể bởi vì cái này mà tùy ý đạp hư bản thân. Quán bar đó là nơi nào chứ? Tại sao cô có thể…”Cảnh Ninh không có tâm trạng nghe anh ta nói tiếp, không kiên nhẫn cắt ngang: “Anh muốn biểu đạt cái gì?”“Cô ở nơi nào? Tôi điều người đến đón cô.”“Cảnh Tiểu Nhã cho phép anh làm vậy sao?”“Tiểu Nhã không có hư hỏng như cô suy nghĩ, cô ấy vẫn xem cô là chị gái ruột. Nếu như cô xảy ra chuyện gì, cô ấy sẽ là người khổ sở nhất.”Cảnh Ninh cười nhạo một tiếng.Lần đầu tiên phát hiện, trên thế giới này còn có người vô liêm sỉ như vậy.Cảnh Tiểu Nhã thật đúng là khiến cô không ngừng đổi mới giới hạn cuối cùng của cô.“Vậy cô ta nhất định không nói cho anh, nửa giờ trước cô ta mới gọi điện thoại cho tôi, khoe cô ta cuối cùng cũng cướp bạn trai của tôi, còn lấy đứa trẻ trong