Bộ não của Thời Ngọc Minh lúc này trở nên trống rỗng.Má Phúc sao lại rơi xuống lầu, làm sao có thể...Cô hoảng hốt không nhìn đường, vội vàng chạy xuống, ngay cả giày cũng quên mang.Nhưng trên bãi cỏ lúc này đã có thêm một người.Cố Quân Nhi liền ngồi xổm bên cạnh thi thể má Phúc, dùng tay dò xét hơi thở của bà ấy, khóe miệng lướt qua một nụ cười: "Cô đã đến muộn, người cũng chết rồi.""Cố Quân Nhi, là cô..."Cố Quân Nhi chậm rãi đứng lên, nhìn về phía cô: "Lúc trước tôi quên mất người này từ nhỏ đã nhìn cô lớn lên, trong lòng khẳng định vẫn nghiêng về phía cô.""Dù sao bà ấy cũng không thể ngăn chặn kế hoạch của cô, tại sao cô lại có thể giết bà ấy?! Bà ấy không có thù địch với cô!”“Bởi vì bà ta biết quá nhiều, cũng nhìn thấy những thứ không nên nhìn.” Cố Quân Nhi cười khẽ một tiếng: “Biết quá nhiều thì chỉ có kết cục vậy thôi!”Than ôi, Thời Ngọc Minh không thể tin, vội vàng lắc đầu: "Cô thực sự là một người điên!!!”Cố Quân Nhi không thèm để ý chút nào, cười càng tùy ý: "Tôi ngay cả đứa nhỏ trong bụng mình cũng có thể hy sinh, huống chi là một bà già làm vườn trồng hoa."Thời Ngọc Minh chỉ cảm thấy cả người phát lạnh."Này, Đình Quân, anh mau tới đây, Thời Ngọc Minh đẩy má Phúc từ trên mái nhà ngã xuống, chết rồi."Cô lạnh lùng nhìn Cố Quân Nhi đang gọi điện thoại cáo trạng cho Phong Đình Quân.Cô cơ hồ có thể nghe được từ điện thoại truyền ra tiếng Phong Đình Quân nổi giận gào thét.Sau khi cha mẹ anh qua đời, má Phúc vẫn luôn chăm sóc anh như trưởng bối, địa vị của má Phúc trong lòng anh chính là không ai có thể thay thế.Nhưng bây giờ bà ấy đã chết.Chết trước biệt thự của anh, hơn nữa còn từ trên mái nhà rơi xuống."Cố Quân Nhi, tôi cảm thấy cô đừng nên làm việc ở cửa hàng 4S, thật sự là bỏ phí tài năng rồi, cô nên đi làm diễn viên, Oscar nợ cô một giải thưởng đấy."Cố Quân Nhi lắc lắc điện thoại trong tay, nhíu mày cười: "Cô thích nói sao thì nói. Bà già này đã chết, tai nạn xe hơi năm năm trước cũng không còn nhân chứng nữa, tôi vẫn là người con gái được trân quý nhất trong lòng Phong Đình Quân."Rất nhanh Phong Đình Quân liền chạy tới.Xe dừng lại ở phía ngoài, Phong Đình Quân nhảy ra khỏi xe, trong nháy mắt nhìn thấy thi thể má Phúc, cả người anh như bị sét đánh.Cố Quân Nhi đi tới nắm lấy tay anh, ôn nhu nói nhỏ: "Đình Quân, anh đừng nhìn, má Phúc thương anh như vậy, bà ấy nhất định không muốn để anh nhìn thấy bộ dạng hiện tại của bà ấy...""Thời Ngọc Minh, cô thật âm hiểm!!!"Phong Đình Quân giống như một con sư tử nổi giận, nắm lấy cổ áo cô, lực đạo lớn khủng khiếp khiến hai chân cô đều rời khỏi mặt đất."Tại sao, cô nói với tôi xem. Tại sao?"Thời Ngọc Minh nhắm mắt lại, cả thân thể lung lay như sắp đổ: "Nếu tôi nói không phải tôi làm, anh có tin không?”"Cô nghĩ sao?""Nếu đó là tôi, tôi cũng không tin." Cô cười tự giễu: "Trong biệt thự chỉ có tôi sống một mình, cũng chỉ có một mình