Tại một nơi vắng vẻ ở hành lang bệnh viện, Phong Đình Quân tìm số điện thoại của Vincent và gọi lại.Vincent tiếp nhận rất nhanh: "Tổng giám đốc Phong.”"Ừ, nói đi."Vincent nói: "ADN của cậu bé đó không thể tìm thấy nữa, nếu thực sự muốn làm xét nghiệm quan hệ cha con, tôi sợ rằng không được. ”Không biết vì sao Phong Đình Quân đột nhiên cảm thấy giám định quan hệ cha con này cũng không cần phải làm nữa.Một câu "Thời Dương" tựa hồ như chạm vào nơi mềm mại nhất trong lòng anh. Đó là thỏa thuận của họ khi họ còn trẻ."Tổng giám đốc Phong, tuy rằng không thể lấy được DNA nhưng tôi nghe được thông tin rằng đứa nhỏ này nhập viện. Diện mạo của đứa nhỏ đó cùng anh có sáu bảy phần tương đồng, tôi cảm thấy...""Cảm thấy cái gì?""Đứa nhỏ này có thể thật sự chính là con trai anh."Một lúc lâu sau Phong Đình Quân mới ‘Ừ’ một tiếng."Tổng giám đốc Phong, xét nghiệm ADN còn cần phải làm nữa không?""Không cần nữa."Phong Đình Quân nói: "Anh nghĩ biện pháp đem Thời Dương... con trai tôi mang về từ nước Mỹ đi.”"Được, tổng giám đốc Phong.""Đúng rồi, hiện tại bên cạnh thăng fbes đang có một người đàn ông họ Hoắc, anh điều tra lại một chút xem khoảng thời gian Thời Ngọc Minh đi sang nước Mỹ có tiếp xúc với anh ta không? Anh điều tra càng tỉ mỉ càng tốt.""Được."Trên đường trở về, Phong Đình Quân lái xe có chút mất tập trung.Cố Quân Nhi tiến tới nhẹ giọng nói: "Là công ty xảy ra chuyện gì sao? Em là một người ngoài cuộc nên sẽ không nói với ai đâu.”Phong Đình Quân bị làm phiền liền thuận miệng ứng phó hai tiếng: "Vincent làm việc tương đối ổn thỏa, hơn nữa chuyện của công ty nói cho em biết thì em cũng không giúp được gì.”"Tuy rằng em không giúp được gì nhưng em có thể nói cho anh biết, Vincent chỉ là đang đề phòng em mà thôi.""Không có chuyện gì.""Nhưng anh rõ ràng là...""Em nghĩ nhiều rồi."Phong Đình Quân cảm thấy có chút phiền não, anh muốn dùng tay nới lỏng cà vạt ra nhưng kéo một lúc lâu cũng không được. Anh cúi đầu xuống nhìn thoáng qua thì mới phát hiện cà vạt hôm nay không phải là Thời Ngọc Minh giúp anh thắt.Anh đã sớm quen với việc kéo nút thắt của cô ra, nên anh theo bản năng dựa vào phương hướng của nút thắt kia để kéo, nhưng bây giờ toàn bộ cà vạt lại bị kéo thành một cái nút, anh gỡ như thế nào cũng không mở được."Tại sao hôm nay ngay cả cà vạt mà anh cũng có thể kéo thành nút thắt thế? Để em giúp anh gỡ nó ra…"“Không cần nữa." Phong Đình Quân nhẹ nhàng né tránh, đến lúc phản ứng lại mới ý thức được giọng điệu vừa rồi của mình có chút cứng rắn, anh ho nhẹ một tiếng để giảm bớt sự gượng gạo, sau đó nói: "Không có việc gì đâu, không cần phiền phức như vậy, dù sao cái cà vạt này anh cũng không thích, sau khi về nhà cắt đứt là được rồi. ”Cố Quân Nhi cắn môi nhìn anh."Có chuyện gì sao?" Anh hỏi."Cà vạt này là món quà sinh nhật của em dành cho anh."Phong Đình Quân nhíu mày nói: "Vậy sao?”"Anh quên rồi sao?""Không." Anh nhìn chằm chằm vào phía trước và tập trung lái xe."Đình Quân, em cảm thấy hôm nay anh rất khác mọi ngày, anh có chuyện gì sao?”Phong Đình Quân nhanh chóng phủ nhận: "Không, anh chỉ đang suy nghĩ về công việc vừa nói với Vincent nên có chút phân tâm.”"Thật sự không phải sao?"Phong Đình Quân có chút nhịn không được: "Quân Nhi, trước kia em cũng sẽ không nhiều lần làm phiền anh như vậy.”"Em..."Phong Đình Quân nói: "Được rồi, anh đưa em về nhà trước, em cứ nghỉ ngơi vài ngày đi, nếu có chuyện gì thì gọi cho Vincent, anh ấy sẽ giúp em làm.”Cố Quân Nhi nắm lấy cánh tay anh, cả người dán lên và nói: "Còn anh thì sao? Lúc trước anh đã nói muốn đi cùng em, chân em bây giờ còn chưa khỏi.”"Anh trở về công ty, buổi tối sẽ đi đến nhà cũ." Phong Đình Quân lạnh lùng rút cánh tay mình đang bị cô ta nắm ra và nói: "Minh Nguyệt còn quá nhỏ, buổi tối anh phải trở về để dỗ con bé ngủ. ”“Ôi, chúa ơi.”Cô ta không cam tâm đáp ứng tâm nhưng Phong Đình Quân lại giống như không nghe ra, tiếp tục nói: "Còn nữa, sau này em cũng không cần đến bệnh viện thăm bà ấy nữa.”Cố Quân Nhi ngẩng đầu, kinh ngạc nói: "Là Thời Ngọc Minh bảo anh nói với em sao?”"Không liên quan gì đến cô ấy, bây giờ tình trạng sức khỏe của mẹ rất không tốt, cần phải tĩnh dưỡng thêm, mặc dù em là người có lòng đến thăm bà ấy, nhưng đối với bà ấy mà nói lại là gánh nặng."Cố Quân Nhi thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần không phải Thời Ngọc Minh nói là được.Cô ta cảm thấy huống hiện tại có chút không đúng, mỗi lần gặp phải chuyện của thời Ngọc Minh thì Phong Đình Quân đều sẽ trở thành người như vậy.Từ khi cô ta quen biết Phong Đình Quân, cô ta luôn thấy anh trầm ổn và dịu dàng. Nhưng mỗi