Thời Ngọc Minh ngẩn ra ước chừng một phút.Sinh nhật?Hình như là đúng vậy.Ngày hôm qua, là sinh nhật hai mươi sáu tuổi của cô.Thời Ngọc Minhcười khẩy, gần đây cô luôn đứng làn ranh của sự sống và cái chết, nào còn nhớ sinh nhật cái gì nữa."Quên?" Giọng nói của người đàn ông dường như mang theo mùi rượu: "Không sao, tôi nhớ."Thời Ngọc Minh hỏi: "Anh uống rượu sao?""Ừ, một chút xíu.""Nhưng mùi rượu rất nồng, chắc là không phải chỉ một chút đâu nhỉ?"Người đàn ông chợt cười: "Làm sao? Cô muốn quản tôi à?"Thời Ngọc Minh vội vàng khoát tay: "Không phải, tôi không có cái ý này, tôi biết tôi không có tư cách đó. Tôi chỉ là một đồ thay thế mà thôi... Anh ơi, anh là người tốt, bố tôi cũng là vì uống rượu cho nên mới xảy ra tai nạn ngoài ý muốn, cho nên tôi không hy vọng anh cũng…"Nói tới chỗ này, dường như côý thức được lời mình nói có chút không ổn, vội vàng đổi một cách nói khác: "Tôi hy vọng người tốt cũng có thể bình an."Người đàn ông ngồi ở trong bóng tối, đôi chân dài gác chéo lên nhau, cả người dường như cũng chìm vào trong bóng tối: "Người tốt?""Ừ, người tốt.""Người tốt người xấu, hình như chỉ có trẻ con mới đi phân biệt như vậy mà thôi, huống chi… Tôi không cho rằng mình là một người tốt, tôi đã làm quá nhiều chuyện xấu xa.""... Tốt hoặc là xấu, đều là căn cứ vào lập trường khác nhau của mỗi người. Tôi tin rằng, ở trên lập trường của anh, những chuyện mà anh làm chắc chắn có nguyên nhân của mình."Người đàn ông cười khẽ: "Thời Ngọc Minh, cô thật...""...Làm sao?""Không có gì." Người đàn ông thu hồi nụ cười, trở nên nghiêm chỉnh lại: "Bệnh của mẹ cô tôi sẽ cho người tìm chuyên gia nước ngoài tới xem bệnh cho bà ấy. Cô yên tâm."Thời Ngọc Minh vui mừng quá đỗi: "Có thật không? Cảm ơn anh."Người đàn ông đột nhiên xoay đầu lại, nhìn cô chằm chằm.Mặc dù không thấy rõ dung mạocủangười đàn ông này, nhưngThời Ngọc Minhvẫn là có thể cảm nhận được tầm mắtnóng bỏngcủa người này lúc đặt vào trên người mình dường như có truyền theo nhiệt độ qua, gai nóng ở lưng cô."Thưa anh...""Ừ?" Giọng nói của người này mang chút lười biếng: "Cô muốn hỏi cái gì?"Lúc nói chuyện, người đàn ông này hơi đưa người tới, dần dần tiến sát. Mùi rượu nồng nặc đập vào mặt, bị nhiệt độ ấm áp của cơ thể người đàn ông này xông đến vây lấy, nhất thời khiến đầu óc cô giống như uống say vậy, thân thể cứng ngắc tại chỗ.Trong đôi mắt của người đàn ông này dường như có chứa tới mười triệu ngôn ngữ, hối hận, yêusâu đậm, đau lòng, áo não, tất cả đều rơi vào trên ngườicô.Trên mặt đột nhiên có hơi nóng ập đến, là taycủangười đàn ông nọ, nhẹ nhàng mơn trớn trên gương mặtcô, sau đó là môi của người đàn ông nọ, từng chút, từng chút sát lại gần…"Thưa anh!"Thời Ngọc Minh chợt quay mặt đi, tránh môi của người đó: "Thật xin lỗi, tôi không có cách nào..."Người đàn ông khẽ cười ha ha hai tiếng rồi dùng tay lau mặt một cái, cả cơ thể giống như mất đi sức lực, tựa vào lưng ghế salon: "... Vẫn không đúng."Không đúng?Không đúng cái gì?Không phải... Người mà anh ta yêu không phải là người kia hay sao?Thời Ngọc Minh nhẹ giọng nói: "Thưa anh, thật xin lỗi, tôi..."Giọng của người đàn ông lộ vẻ buồn rầu: "Dọa cô rồi à?""... Có một chút.""Không cần phải sợ, tôi sẽ đối tốt với cô." Người đàn ông dường như lấy lại được một chút lý trí, hít sâu một hơi, trầm giọng nói: "Muốn báo thù không?"Thời Ngọc Minh sửng sốt một chút: "Cái gì?""Người đàn ông phụ lòng cô, cái người chồng trước của cô đó. Còn có người phụ nữ bây giờ của anh ta. Còn cả nhà người cậu hại mẹ cô liệt giường không dậy nổi. Cô có muốn trả thù bọn họ không?"Nói thật, không muốn báo thù, là giả.Cô chỉ là sợ, thời gian ông trời cho cô không đủ.Cô chỉ cầu trời cao có thể rủ lòng thương để cô sắp xếp cho mê và hai đứa bé xong hãy bắt cô đi.Nhưng dù sao thì, bây giờ cô không có tiền, không có thân phận, chẳng có cái gì cả, cô lấy cái gì chống lạiPhong Đình Quân đây? Lại lấy cái gì để mà đối kháng với cả nhà cậu đây?Cô nói qua, muốn lấy lại nhà họ Phong về, trả lại cho Phong Đình Quân, là bởi vì cô còn có một lá bài tẩy cuối cùng…Trước một ngày cô và Phong Đình Quân làm giấy đăng ký kết hôn, bố đã đem 50% cổ phần công ty chuyển đến danh nghĩacủa cô, làm quà cướicho cô.Chờ cô thu xếp ổn thỏa cho mẹ cùng bọn nhỏ, côsẽ đi đến tòa ánngay, xin lấy lại một phần tài sản thuộc về mình kia, sau đó sẽ chuyển cho Phong Đình Quân.Những cái này đều là chuyện để sau mới nói."Thưa anh, tôi...""Có băn khoăn gì, cô có thể nói ra, tôi sẽ giúp cô.""Không phải băn khoăn, chẳng qua là..."Chẳng qua là cô không biết, cô còn có thể sống bao lâu.Bây giờ mỗi ngày đều dựa vào thuốc giảm đau mới có thể miễn cưỡng duy trì cuộc sống, côbất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống."Chẳng qua là..." Người đàn ông nọ xoay người, nhìn vào trong mắtcô: "Cô vẫn yêuchồng cũ của mình, phải không?"Yêu?Thời Ngọc Minh lắc đầu bật cười: "Tôi sớm đã không có tư cáchyêu rồi. Chỉ riêng việc sống thôi, tôi cũng đã phải dốc hết toàn lực rồi.""Suy nghĩ một chút nữa đi, không nên vội vàng trả lời tôi."