Nhậm Xuyên được Giang Hoàn nửa ôm đưa ra khỏi hội trường, dọn dẹp một gian phòng, tạm thời cho anh ở lại.
Nhậm Xuyên khoác áo của Giang Hoàn ngồi trên giường, trên mi vẫn còn đọng những giọt nước mắt.
Giang Hoàn cuối cùng cũng có thời gian để nhìn anh, váy ren lụa mỏng, giày cao gót nạm kim cương chói lòa, còn có son đỏ lộng lẫy, những thứ này vậy mà xuất hiện trên cơ thể Nhậm Xuyên.
"Cưng à..." - Giang Hoàn có chút khó tin, "Cậu..."
Hắn sợ Nhậm Xuyên bị bắt nạt: "Ai làm gì cậu vậy?"
Nhục nhã và bất lực cuộn trào trong lồng ngực Nhậm Xuyên, hai tay anh nắm chặt vào nhau, móng tay đâm vào da thịt, không ai thấy được gánh nặng trên vai anh, cũng không có ai để anh kể ra một bụng đầy tâm sự.
"Không có gì." - Anh nuốt hết tất cả oan ức xuống, nở một nụ cười nhìn Giang Hoàn, "Tôi chơi Truth or Dare với người ta, thua, nên bọn họ kêu tôi mặc đồ nữ đi một vòng."
"Thật không?" - Giang Hoàn nhíu chặt hai mày, không bớt căng thẳng, "Cậu nói thật cho anh nghe."
"Nói thật mà." - Nhậm Xuyên chớp mắt nhìn hắn, đứng lên xoay một vòng, "Tôi như thế này không đẹp hả?"
Chiếc váy diềm ren bung xòe theo chuyển động của anh, mặt trên của váy như ngân hà trôi chảy, dây đan xen kẽ lộ ra vòng eo thon thả.
Không giống với sức quyến rũ của phụ nữ, nét đẹp này mang một cái tên riêng, chính là Nhậm Xuyên.
Giang Hoàn nhất thời quên mất cách thở.
Nhậm Xuyên hỏi hắn: "Đẹp không?"
Yết hầu của Giang Hoàn cuộn lên lăn xuống: "Đẹp...!rất đẹp..."
Nhưng hắn ngay lập tức trở nên bất mãn: "Cậu ăn mặc thế này cho nhiều đàn ông xem như vậy sao?"
"Không!" - Giang Hoàn lên cơn, "Anh không cho phép!"
Nhậm Xuyên vỗ lưng dỗ dành hắn: "Vậy không cho người khác xem, chỉ cho mình anh xem."
Giang Hoàn hài lòng, lẩm bẩm: "Này còn tạm được."
Nhậm Xuyên nhìn thấy dáng vẻ con chó chèm bẹp của hắn, mỉm cười, ngoắc ngoắc ngón tay: "Lại đây."
Giang Hoàn nghiêng người lại gần: "Sao thế?"
Nhậm Xuyên duỗi một ngón tay ra móc vào cà vạt của hắn: "Tôi muốn cà vạt của anh."
Bắt đầu muốn đồ dùng cá nhân như vậy rồi ư? Hô hấp của Giang Hoàn ngưng trệ trong chốc lát, tính chó lại trỗi dậy: "Không được."
Nhậm Xuyên còn đang suy nghĩ dùng cà vạt của Giang Hoàn để cho đủ chỉ tiêu: "Tại sao không?"
"Hôn một cái." - Giang Hoàn nhìn chằm chằm Nhậm Xuyên như sói đói, "Muốn có lời."
Mặc bộ đồ tây một tuần thì hôn một cái, lấy một cái cà vạt mà muốn những một cái hôn?
Nhậm Xuyên không phải là đồ ngốc.
Anh khịt mũi, đầu lưỡi vươn ra liếm đôi môi ửng hồng, sau đó nắm lấy cà vạt của Giang Hoàn rồi kéo hắn qua, môi hôn lên yết hầu của hắn.
Khi đôi môi mềm mại chạm vào nơi mẫn cảm, Giang Hoàn chỉ cảm thấy một luồng nhiệt cao theo huyết quản truyền đến hạ thể, ngọn lửa bùng lên thiêu đốt toàn thân, khiến cho sợi dây lý trí đứt tung.
Nhậm Xuyên cười gian xảo, sờ lên vết son trên yết hầu của hắn: "Xem xem chút nữa có còn cô gái nào dám đến nói chuyện với anh không."
"Không có cô gái nào hết..." - Hơi thở Giang Hoàn nóng rực, hắn vùi đầu vào cổ Nhậm Xuyên, hít hà hương vị trên người anh, "Anh chỉ có cưng thôi..."
Nhậm Xuyên cầm cà vạt của Giang Hoàn đi, khoác âu phục của Giang Hoàn trở lại lầu tám.
Đẩy cửa ra, khung cảnh khiến người choáng váng, đám phú nhị đại điên đảo lúc trước đều đi hết rồi, chỉ còn lại mấy cô gái tiếp rượu không tỉnh táo nằm ngủ trên ghế sô pha.
Lúc này, anh mới nhận ra rằng mình bị người ta đùa giỡn.
Nhậm Xuyên tức giận bật cười, tay siết chặt chiếc cà vạt, ghi thù này ở trong lòng.
Họ Đỗ, mày ngon lắm!
Anh vào nhà vệ sinh thay lại áo sơ mi của mình, chiếc áo khoác đã dính đầy rượu rồi nên không cần nữa.
Vừa định rời đi, bước chân của Nhậm Xuyên bỗng dừng lại, một cô gái say rượu đang nằm bất tỉnh trên nền đất lạnh lẽo.
Nhậm Xuyên không đành lòng, đi tới, bế cô lên rồi nhẹ nhàng đặt cô lên sô pha, bảo người phục vụ mang tới một chiếc chăn mỏng.
Mới vừa được đắp chăn, cô gái lim dim mở mắt nhìn anh.
"Tôi không phải người xấu." - Nhậm Xuyên nhét lại góc chăn cho cô nàng, "Cô yên tâm."
Anh sắp xếp ổn thỏa hết rồi mới đứng dậy rời đi.
Cô gái giơ tay lên, nhìn tấm danh thiếp lấy ra từ trong túi của Nhậm Xuyên, mơ màng đọc ra hai chữ "Nhậm Xuyên".
Những ngày tiếp theo là vô số cuộc rượu.
Hở tí là hàng chục chai bia, uống với các sếp lớn là phải uống cạn, lần mò không ra được một miếng cơm nóng hổi.
Nhậm Xuyên buông bỏ tất cả hình tượng, anh từ bỏ lớp hào quang vốn thuộc về chính mình.
Hai mươi năm đầu dựa vào bố, năm năm sau đó thì dựa vào bản thân chăm chỉ, đã quen với tiếng vỗ tay và danh tiếng, cũng hình thành thói quen cầm ly vang đỏ đi tạo mối quan hệ với các chính khách và doanh nhân.
Hiện thực nói cho anh biết, có tiền mới làm chủ được.
Nhậm Xuyên uống đến ói mửa, thực quản thắt lại, cảm giác buồn nôn bốc lên từ dạ dày, cổ họng cuộn trào, nằm nhoài bên bồn cầu mà nôn như dời sông lấp biển.
Chất nôn ọc ra từ cả mũi và miệng, đồng thời chảy ra mật xanh mật vàng, dạ dày lâu rồi chưa ăn uống gì quặn thắt, trong miệng tràn đầy vị đắng và tanh nồng.
Nhậm Xuyên nôn đến váng đầu hoa mắt, bọng mắt sưng húp, tầm nhìn nhòe mờ không thấy rõ, tim đập thình thịch, máu cả người dâng lên đỉnh đầu.
Co quắp trong nhà vệ sinh, Nhậm Xuyên đột nhiên bắt đầu nhớ nhà, không phải ngôi nhà mà anh ở từ bé đến lớn, mà là ngôi nhà Giang Hoàn nhắc tới, ngôi nhà có anh lớn che chở.
Anh lê tấm thân nặng nề, loạng choạng trở về phòng riêng, cùng các sếp tiếp tục nhậu nhẹt.
Uống rồi ói, ói rồi lại uống tiếp, cứ thế cho đến ba giờ sáng, các sếp mới vung tay bảo rằng sẽ xem xét dự án, sau đó ai về nhà nấy.
Khi Nhậm Xuyên bước ra khỏi club, con đường đã không còn một bóng người, chỉ còn dư lại lá cây hiu quạnh và gió lạnh.
Mùa đông ở Bắc Kinh đến thật lặng lẽ như vậy.
Anh bắt taxi về nhà, lại bất cẩn ngủ gật trên xe.
Tài xế lấy mất ví tiền của anh, nhét người vào trong hành lang rồi rời đi.
Nhậm Xuyên thậm chí không thể đứng dậy để mở cửa.
Tháng mười hai, nhiệt độ ban đêm xuống dưới 0, trên người anh chỉ có một bộ đồ tây, cứ như vậy ngủ ở hành lang.
Ba giờ sáng, Giang Hoàn vẫn chưa ngủ, luôn kiểm tra điện thoại của mình, lần cuối cùng liên lạc với Nhậm Xuyên là sáu tiếng trước.
Nhậm Xuyên nói rằng hôm nay sẽ không về nhà.
Quả thực ở bên cửa đối diện cũng không có động tĩnh gì.
Nhưng tâm trí của Giang Hoàn lại không bỏ qua được.
Hắn cầm điện thoại lên, gọi lại lần nữa, chuông vang lên chính là "wonderful world", dường như đang ở rất gần, ngay ngoài cửa.
Giang Hoàn vừa gọi điện vừa mở cửa ra, thấy Nhậm Xuyên ngủ say như chết ở hành lang, sợ đến hồn phi phách tán: "Xuyên Nhi!"
Hắn bế Nhậm