Mặc dù đã sống cùng nhau, thế nhưng Giang Hoàn vẫn vô cùng tiếc nuối vì Nhậm Xuyên không chịu ngủ chung giường với mình.
"Tôi ngủ trong phòng dành cho khách." - Nhậm Xuyên trải giường, "Tôi không cần chen chúc với anh."
Giang Hoàn bịa ra lý do: "À thì...!Mùa đông, lạnh, rất dễ nhiễm lạnh.
Để anh ôm cậu cho ấm."
Nhậm Xuyên nhớ lại những gì đã xảy ra vào đêm hôm đó, liếc nhìn hắn cảnh cáo: "Ở chung theo nghĩa đen, đừng có nghĩ nhiều."
Giang Hoàn thật sự tủi thân muốn chết: "Cậu sẽ không bao giờ tìm được một con cún ngoan như anh đâu!"
Nhậm Xuyên phớt lờ hắn, tổng tài nhà ai lại đem đi so sánh với cún, nói ra rất mất mặt.
Giang Hoàn nói muốn chăm sóc Nhậm Xuyên, thì sẽ thực sự chăm sóc Nhậm Xuyên.
Sáng nào hắn cũng vào bếp làm cơm trưa cho anh mang đến công ty ăn, đặc biệt như một một người vợ, người mẹ tốt.
Chỉ là kỹ năng nấu nướng quá đặc sắc, không dám khen.
Liên tiếp mấy ngày hộp cơm cầm đi thế nào thì mang về thế ấy, Giang Hoàn cuối cùng cũng bất mãn: "Nhậm Xuyên!"
Nhậm Xuyên đang xử lý công việc, ngẩng đầu lên nhìn hắn: "Cái gì?"
"Cậu có thành kiến với anh đúng không?" - Giang Hoàn có chút tủi thân, "Sao cậu không ăn đồ anh nấu?"
Nhậm Xuyên: "..."
Bởi vì tôi muốn sống.
"Năm giờ rưỡi anh đã dậy rồi, trời còn chưa sáng!" - Giang Hoàn nói, "Rửa rau, thái rau, vo gạo nấu cơm, vật lộn hai tiếng đồng hồ, muốn cậu ăn ngon một chút."
Nhậm Xuyên: "..."
Chế độc thì sẽ mất hai giờ.
"Cậu nỡ đối xử với anh như thế sao!" - Giang Hoàn đập mạnh hộp cơm trong tay, "Mỗi ngày cầm đi như thế nào thì mang về như thế ấy!"
Nhậm Xuyên: "..."
Vậy thì lần sau tôi vứt nó đi vậy.
"Nhậm Xuyên!" - Giang Hoàn cao giọng, "Cậu rốt cuộc có nghe lời anh nói không?"
"Tôi sai rồi!" - Nhậm Xuyên đáp lại như nước chảy mây trôi, "Hai ngày nay khẩu vị tôi không được tốt lắm, lần sau nhất định sẽ ăn!"
"Thế còn tạm được." - Giang Hoàn hài lòng, quay đầu tiếp tục lăn lộn trong nhà bếp, dặn dò Nhậm Xuyên, "Ngày mai ăn sườn xào chua ngọt!"
Nhậm Xuyên: "..."
Tha cho xương sườn, cũng tha cho tôi đi.
Hộp cơm của Giang Hoàn giống như quả trứng chín rục mà mẹ dấm dúi cho lúc sáng sớm, dù biết rõ mùi vị của nó như thế nào, vốn dĩ nuốt không trôi nhưng không thể không ăn.
Trưa ngày hôm sau, Nhậm Xuyên thực sự thấy chết không sờn, mở hộp cơm trưa trong văn phòng của mình.
Mùi vị có thể giết người trong vòng mười mét khiến Mạnh Xuân vừa bước vào liền muốn nôn mửa, bóp mũi không dám thở: "Sếp, anh định đầu độc toàn bộ công ty sao?"
"Nói cái gì đấy." - Nhậm Xuyên tức giận liếc y một cái, "Đây là hộp cơm được làm từ tình yêu!"
Anh tự thôi miên mình: "Ăn rất ngon!"
Mạnh Xuân: "..."
Y đúng là mở mang tầm mắt: "Xem ra tình nhân trong mắt không chỉ là Tây Thi, mà còn là cả Tân Đông Phương."
Nhậm Xuyên không cho phép bất cứ ai ngoài chính mình chê Giang Hoàn không tốt: "Tôi ăn cho cậu xem!"
Nói xong anh liền gắp miếng xương sườn to nhất lên nhét vào miệng, còn chưa kịp nhai đã đột nhiên tái mặt, sau đó ngã lăn đùng xuống đất.
Anh đã đánh giá thấp Giang Hoàn.
Cơm người khác nấu thì phải dùng tiền mua, còn cơm Giang Hoàn nấu thì phải trả bằng sinh mệnh.
Lần trước ăn bánh mì sandwich thì suýt bị tai nạn xe cộ, lần này thì suýt phải nhập viện vì ngộ độc thực phẩm.
Nhậm Xuyên cảm thấy tính mạng vẫn là quan trọng nhất, mỗi ngày đều lén lút đổ hộp cơm đi, sau đó mang hộp rỗng về nhà.
Giang Hoàn liền lầm tưởng rằng mình nấu ăn rất giỏi.
Thỉnh thoảng một cơn hoảng loạn cũng rất thú vị.
Lịch trình mỗi ngày của Nhậm Xuyên đều rất đầy đủ, các cuộc nhậu đều cố định.
Uống quá nhiều rượu không chỉ hại gan mà còn dễ phát phì, nên anh vẫn dành ra một tiếng để tập thể dục, cũng may là nhà Giang Hoàn có một phòng tập gym.
Tinh thần thể thao kích thích tim phổi con người, Nhậm Xuyên chỉ cảm thấy huyết áp tăng lên, anh ném mạnh cục tạ trong tay, vừa gào lên vừa đi ra ngoài: "Giang Hoàn!"
Giang Hoàn đang ăn vụng, sững sờ: "Gì vậy?"
Hắn nhìn Nhậm Xuyên từ trên xuống dưới một lần, bảo vệ cái chén trong tay: "Muốn cướp bún ốc của anh sao?"
"Tôi đang tập gym đó! Anh thì ở đây ăn vụng!" - Nhậm Xuyên gầm lên, "Anh có thể ăn thứ nào không có mùi không!"
Giang Hoàn hơi tủi thân: "Nhưng anh chỉ muốn ăn bún ốc."
Nhậm Xuyên đã không ăn gì cả ngày, nhịn đói tập thể dục, mẹ nó, Giang Hoàn thì ở một bên ăn vụng, "Anh ăn rắm đi!"
Giang Hoàn thực sự tủi thân gần chết, tự mình ăn bún ốc có gì sai sao?
Ngày hôm sau, Nhậm Xuyên đi làm về, vừa mở cửa đã thấy Giang Hoàn cầm hộp quà trên tay ra đón.
Anh liếc nhìn hộp quà, sau đó nhìn Giang Hoàn: "Đây là cái gì?"
Giang Hoàn cực kỳ thành khẩn: "Ngày hôm qua anh làm cậu tức giận, đây là quà xin lỗi."
Giờ thì cơn giận của Nhậm Xuyên mới nguôi xuống, cũng được, còn biết chuẩn bị quà.
Anh nhận lấy hộp quà, tháo dây ruy băng.
Cái hộp lớn như vậy mà bên trong lại đựng một cái...!xác điện thoại di động?!
Nhậm Xuyên lấy cái xác điện thoại này ra, trên đầu hiện lên một loạt dấu chấm hỏi?
Các bạn yêu dấu, các bạn cũng đang có rất nhiều dấu chấm hỏi phải không?
Giang Hoàn giới thiệu: "Đây là xác điện thoại bún ốc, có một chút hương vị bún ốc, về sau chỉ cần cậu muốn ăn bún ốc thì có thể lấy ra ngửi..."
Nhậm Xuyên đập thẳng cái xác điện thoại vào mặt hắn: "Đậu má, cút-!"
Sau đó, anh liền bước vào phòng ngủ và đóng sầm cửa lại.
Giang Hoàn không hiểu tại sao mình bị đánh, cảm thấy tủi thân, hắn đã tự làm ra cái xác điện thoại bún ốc này!
Nhất định là sai tư thế tặng quà rồi!
Ngày hôm sau đi làm, Giang Hoàn còn đang suy nghĩ chuyện này, đúng lúc nhân viên R&D (nghiên cứu và phát triển) của bộ phận kỹ thuật gửi hàng mẫu cho hắn: "Tổng tài, đây là sản phẩm thông minh mới được phát triển.
Tôi đưa cho anh xem trước."
Đó là một chiếc đồng hồ báo thức hình vuông, có màn hình điện tử, trông không có gì đặc biệt.
Giang Hoàn tự mình mò mẫm một lúc, không thấy có gì đặc sắc.
Nhân viên R&D giới thiệu với hắn: "Chiếc đồng hồ báo thức này có thể ghi lại âm thanh và mô phỏng giọng nói của con người, đảm bảo rằng người yêu của anh khi thức dậy đều nghe được giọng nói quyến rũ của anh."
Bóng đèn trên đỉnh đầu Giang Hoàn liền sáng lên, cái này tốt!
"Tôi đem về dùng thử trước." - Giang Hoàn lấy chiếc đồng hồ báo thức này làm của riêng, "Nếu tốt thì đưa