Nhậm Xuyên vào bếp lấy một con dao phay, đạp cửa phòng ngủ chính.
Giang Hoàn cái gì cũng không biết, còn đang ôm chăn ngủ say, hắn thò ra cái đùi lớn, cong mông, giống như con heo.
Nhậm Xuyên bay tới đá thẳng vào mông hắn, đá hắn văng xuống giường.
Giang Hoàn ngã xuống đất cái rầm, cả người ngơ ngác còn chưa tỉnh ngủ, vừa định rống lên liền thấy Nhậm Xuyên tay cầm dao phay đang đứng bên giường.
Giang Hoàn đột nhiên cảm thấy cổ hơi lạnh: "..."
Ai có thể giải thích cho hắn tại sao không?
Tại sao thế giới này lại có chút ảo diệu?
Nhậm Xuyên gầm lên: "Anh cố tình đúng không!"
Giang Hoàn nghĩ mãi không ra: "Anh làm sao?"
Nhậm Xuyên lớn tiếng nhắc nhở: "Đồng hồ báo thức!"
Giang Hoàn hiểu rồi, Nhậm Xuyên đang nói về lời thoại nhạc chuông mà hắn ghi âm lại cho đồng hồ báo thức, hắn hơi lí nhí: "Anh không cố tình, mà là..."
Trên mặt hắn hiện ra chút ngượng ngùng: "...Cố ý."
Nhậm Xuyên: "..."
Anh giơ dao phay xông lên: "Mẹ nó hôm nay anh muốn chết đúng không!"
Giang Hoàn hoảng sợ, chỉ mặc cái quần lót chạy trốn khắp nhà: "AAA-!"
"Cậu làm gì đấy-!"
"Đừng tới đây-!"
"Cứu mạng-!"
"Giết chồng-!"
Nửa giờ sau, Giang Hoàn mặt mày sưng húp quỳ trên cân điện tử, Nhậm Xuyên cầm dao phay đứng ở một bên, đá hắn một cái: "Quỳ xuống!"
Mông Giang Hoàn đau dữ dội, hắn đành phải điều chỉnh tư thế, thành thật quỳ xuống.
"Ba mươi cân, nhiều hơn hay ít hơn một cân cũng không được." - Nhậm Xuyên cầm con dao phe phẩy, "Anh quỳ xuống mà nhìn."
Giang Hoàn oan ức: "Anh đắc tội cậu chỗ nào..."
Nhậm Xuyên gầm lên: "Chỗ nào cũng đắc tội!"
Anh còn phải đi làm, không nhất thiết phải lãng phí thời gian ở đây đấu khẩu với Giang Hoàn: "Tôi đi làm, quỳ không tới ba mươi cân thì khỏi đứng lên!"
Cánh cửa đóng sầm lại.
Giang Hoàn không phục, cố ý gằn giọng nói: "Nam tử hán đại trượng phu, ai sợ cậu-!"
Trên mặt hắn là ba phần lạnh lùng, ba phần chế giễu, bốn phần hờ hững, sau đó...
Hắn thành thật tiếp tục quỳ.
Nói những lời tàn nhẫn nhất, là người đàn ông hèn nhát nhất.
Giang tổng không hổ là Giang tổng.
Trâu bò!
Vốn dĩ có hẹn với phó tổng của một ngân hàng đầu tư đi uống trà vào buổi sáng, nhưng bên kia đột nhiên có việc bận nên hủy hẹn, Nhậm Xuyên đi tới trước quán trà mới nhận được tin tức, cũng không còn cách nào khác là quay đầu lái xe đến công ty.
Vừa bước chân vào cửa, anh lướt qua hai người đàn ông mặc âu phục.
Khuôn mặt lạ lẫm, chưa từng gặp, Nhậm Xuyên chú ý hơn, thấy trên thẻ tên của họ đề ngân hàng đầu tư Vạn Phong.
Người của ngân hàng đầu tư đến công ty để làm gì?
Nhậm Xuyên cau mày, anh bước nhanh đến quầy lễ tân và hỏi cô gái tiếp tân: "Cho tôi xem hồ sơ của khách."
Cô gái tiếp tân lập tức lấy hồ sơ khách ra, Nhậm Xuyên vừa nhìn thì thấy hai người kia đi thẳng đến văn phòng của phó tổng.
Tống Kỳ Văn mời tới sao?
Cổ họng Nhậm Xuyên thắt lại ngay lập tức, không thể thở được.
Tống Kỳ Văn muốn bán công ty?!
Anh bước vào thang máy, mấy chục giây thang máy chậm rãi lên cao, đầu óc anh suy nghĩ lung tung cả.
Anh và Tống Kỳ Văn mỗi người nắm giữ 30% cổ phần của công ty, và 40% còn lại nằm trong tay các cổ đông khác.
Khi việc tạm ngừng để chấn chỉnh lại xảy ra, Nhậm Xuyên đã bị các cổ đông chất vấn và gây sức ép, hiện tại chuỗi vốn bị phá vỡ nên nhiều cổ đông muốn buông cổ phần trong tay ra để chạy thoát thân.
Nếu Tống Kỳ Văn tiếp quản hơn 20% cổ phần vào thời điểm này, hắn có quyền phát biểu tuyệt đối.
Làm sao bây giờ?
Trái tim Nhậm Xuyên đập loạn xạ, lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Làm sao mới có thể ngăn cản Tống Kỳ Văn?
Cửa thang máy kêu một tiếng rồi mở ra, Nhậm Xuyên đi về phía phòng làm việc của mình.
Cửa phòng làm việc của phó tổng mở ra, Tống Kỳ Văn cầm tài liệu trong tay, nhìn thấy Nhậm Xuyên cũng sửng sốt: "Cậu đến rồi à?"
"Ừ." - Nhậm Xuyên hàm hồ đáp, ngoài mặt thì tỏ ra bình tĩnh điềm đạm, nhưng thật ra chỉ muốn đè Tống Kỳ Văn ra hỏi tại sao lại muốn bán công ty.
Hắc Thạch là tâm huyết của bọn họ!
"Tôi đi họp." - Tống Kỳ Văn lướt qua anh.
Trước khi hắn đi được hai mét, Nhậm Xuyên gọi hắn lại: "Kỳ Văn."
Tống Kỳ Văn quay đầu nhìn anh: "Hả?"
Nhậm Xuyên hỏi như thường lệ: "Công ty thế nào?"
Tống Kỳ Văn trả lời: "Rất tốt."
Nhậm Xuyên vỗ vai hắn: "Khoảng thời gian này tôi không thường xuyên ở công ty, cảm ơn cậu."
"Không có gì." - Tống Kỳ Văn gạt tay anh ra, "Tôi nên làm."
Bọn họ nhìn nhau, trên mặt đều là nụ cười giả tạo.
Vừa quay người lại, nụ cười đều tắt ngấm, như thể là những người xa lạ nhất với nhau.
Từ khi Tống Kỳ Văn gạt tay mình, Nhậm Xuyên liền biết rằng trên đời này không có anh em vĩnh viễn.
Vĩnh viễn chỉ có phản bội.
Hôm nay Giang Hoàn về hơi muộn, hắn thảo luận một chút về công việc ở buổi họp báo.
Đội ngũ sáng tạo chính rất hào hứng, bởi vì đây là lần đầu tiên Yggdrasil xuất hiện tại Trung Quốc, phải đảm bảo được sự bất ngờ cho mọi người.
Hắn mở cửa, chợt ngẩn người, Nhậm Xuyên đã về nhà.
Hai tuần trở lại đây, Nhậm Xuyên đi sớm về muộn, thường xuyên trở về lúc nửa đêm, trên người còn ám mùi rượu nồng nặc.
Thật hiếm khi về sớm như vậy.
Giang Hoàn tháo cà vạt, cởi hai cúc áo trên: "Anh đi nấu cơm ăn..."
Giọng hắn ngừng lại, bởi vì hắn nhìn thấy đôi chân Nhậm Xuyên đang mang một đôi giày ba lê, nền sa tanh đen phản chiếu ánh sáng êm dịu lên mắt cá chân mảnh mai, khiến cho đôi chân kia càng thêm quyến rũ.
Nhậm Xuyên đặt một tấm đĩa lên trên máy hát, nhìn Giang Hoàn, nói: "Vở này tên là Raymonda."
Anh đứng tại chỗ, duỗi thẳng ngón chân của mình, đầu tiên xoay pas de bourree, tiếp theo nhảy attitude, và sau đó nhảy bước fouette lớn, với một chân đạp đất liên tục.
Sau đó, anh bắt đầu xoay echappe, rồi dùng chaine di chuyển về phía trước, tiếp theo là một bước nhảy lớn.
Đôi chân ẩn dưới chiếc quần tây uyển chuyển xoay tròn, âm nhạc khiêu vũ tăng thêm khí chất cổ điển.
Nhậm Xuyên đắm chìm trong âm nhạc, mồ hôi đổ như tắm, cổ ngửa ra duyên dáng, giống như một con thiên nga đang sải cánh.
Giang Hoàn nhìn vũ điệu của Nhậm Xuyên, thật lòng hắn có hơi kinh ngạc, không ngờ anh lại có luyện tập nghệ thuật bài bản như vậy.
Giang Hoàn không thích nghệ thuật, kiến thức về múa ba lê của