Chương trình phát sóng trực tiếp vẫn đang phát, hai vị tổng tài nửa ngày không nói ra được lời nào, khiến cư dân mạng xem không chớp mắt.
"Tổ chương trình không để chúng tôi thất vọng!"
"Hãy cho tổng tài biết xã hội này hiểm ác thế nào!"
"Ha ha ha ha ha ha ha, cho heo ăn đi!"
"Thiết Trụ và Thúy Hoa ha ha ha ha ha ha ha!"
"Không cần biết là tổng tài kiểu gì, vẫn phải thu hoạch mùa vụ thôi!"
...
Giang Hoàn ổn định tinh thần, chuẩn bị xem bọn họ cho những thứ gì với Nhậm Xuyên.
Nồi niêu xoong chảo, dầu muối mắm giấm đều không thiếu, nhưng đoàn phim quả thật nói được làm được, thật sự không có gì để ăn, thậm chí còn không có nước uống.
Gà mái và ngỗng lớn tự do ra vào trong sân, tường sân bị sập một nửa, chó có thể nhảy qua, trông ra thấy nhà tranh thấp bé, trời quang mây tạnh.
Cái chỗ chết tiệt này thực sự là...!Nhậm Xuyên nhìn xong thì dở khóc dở cười, nhưng ban đầu đúng là do anh đề xuất ra, yêu cầu "Hoán đổi cuộc sống" liên kết với kênh giúp đỡ nông thôn.
Ra khỏi thành phố, không khí trong lành, ngẩng đầu lên có thể nhìn thấy bầu trời xanh, như có thể dùng tay chạm đến.
Trời đầy mây phiêu tán, một vệt nắng chiều rực cháy, trông thật tự nhiên và tốt đẹp.
"Trước hết dọn dẹp sạch sẽ chút đi." - Nhậm Xuyên xắn tay áo, lần đầu tiên đại thiếu gia bắt đầu làm việc nhà.
Phải lau cửa ra vào, cửa sổ, bàn ghế, còn phải chà nhẹ một chút, loại gỗ mỏng manh này chạm thử có khi còn sụp.
Giang Hoàn bắt đầu rửa xoong nồi chén bát.
Không có nước máy, chỉ có thể múc nước giếng, nước giếng sâu lạnh lẽo thấu xương, một lúc sau ngón tay liền đỏ bừng vì lạnh.
"Này." - Nhậm Xuyên ngăn hắn, "Để em làm cho."
"Để đó đi." - Giang Hoàn làm sao cam lòng để cho anh bị lạnh cóng, "Anh sắp rửa xong rồi."
Nhậm Xuyên lại gần, hai người lén hôn lướt phía sau máy quay.
Cảm giác kia cực kỳ kích thích, giống như là vụng trộm sau lưng người khác.
Chỉ dọn dẹp thôi mà đã dọn đến tối.
Trời sập tối, gió bắc từ Siberia thổi qua làm lay động những cành cây khô, phát ra tiếng sột soạt.
Bụng Nhậm Xuyên kêu một tiếng.
"Nấu...! nấu cơm đi." - Giang Hoàn xoa bóp đầu ngón tay đỏ bừng không còn cảm giác của mình, lạnh đến tê dại, nhìn đoàn quay phim, "Có gì ăn không?"
Thái độ của đạo diễn rất kiên quyết: "Dùng sức lao động làm ra."
"Thay đổi đi." - Giang Hoàn lý sự với đạo diễn, "Đã tối rồi, không thể làm việc được.
Cho tôi ứng trước một chút."
Nhóm đạo diễn tàn nhẫn: "Một ngàn ký bắp."
Giang Hoàn hoàn toàn chưa từng làm công việc đồng áng, không biết một ngàn ký bắp là bao nhiêu, vì vậy đồng ý luôn: "Được."
Một ngàn ký bắp chẳng đổi được bao nhiêu, có tám vắt mì sợi, một hũ dưa muối, và mấy quả trứng gà.
"Thế này quá ít!" - Giang Hoàn bất mãn, "Bắt chúng tôi làm việc mà không cho ăn!"
Đạo diễn nhắc nhở: "Những thứ này đủ cho một gia đình ba người ăn trong một ngày."
Giang Hoàn đột nhiên không nói ra được lời phản bác.
"Đi...!nhóm lửa thôi?" - Nhậm Xuyên bước vào bếp, nhìn hai cái nồi, "Có phải là cần củi không?"
"Anh đi bổ củi." - Giang Hoàn liền đứng dậy đi bổ củi.
"Khoan đã, để em đi."- Nhậm Xuyên đè hắn lại, "Anh chuẩn bị nguyên liệu trước đi."
Nhậm Xuyên là lần đầu tiên bổ củi, nhìn cái rìu, sau đó nhìn đống củi, chần chừ bổ xuống một cái, để lại một vết nông.
Bổ mấy lần, không bổ lệch thì cũng là củi bay đi, Nhậm Xuyên tức giận giơ rìu lên bổ lung tung, củi bị anh bổ thành một đống hỗn độn.
Đoàn phim đồng thời lùi về sau một bước.
Sợ ghê...
Nhậm Xuyên cầm củi đi vào phòng bếp, Giang Hoàn vừa mới thái thịt ba chỉ heo xong, bọn họ ngồi xổm xuống trước bếp lò, nghiên cứu cách nhóm lửa.
"Đặt...!đặt củi vào..." - Nhậm Xuyên nhét hai miếng củi vào, "Rồi sao nữa?"
Giang Hoàn lấy bật lửa ra: "Đốt...!đốt..."
Bật lửa đốt như thế nào thì củi cũng không cháy, Giang Hoàn vỗ đầu một cái, nhớ ra: "Còn phải có mồi dẫn lửa!"
Hai người tìm kiếm khắp nơi, xé tờ báo dán trên tường, nhét vào bếp đất rồi châm lửa.
Ngọn lửa cuối cùng cũng bốc cháy.
Nhưng ngay lập tức, rất nhiều khói bốc ra, hai người không khỏi sặc ho khù khụ, ở trong phòng thật sự không chịu nổi, phải chạy ra khỏi nhà.
Nhậm Xuyên ho đến nỗi nước mắt trào ra: "Tại sao...!tại sao lại như vậy..."
Mặt mày Giang Hoàn đen thui: "Không...!không biết..."
Nhậm Xuyên nhớ ra: "Củi bị ướt..."
Họ mở toang cửa sổ và cửa ra vào, đợi mãi cho đến khi khói tan hết, căn phòng cũng lạnh đi, ở nhiệt độ đó, nước đóng thành băng.
Lần đầu tiên Giang Hoàn sử dụng loại bếp đất này, hắn hoàn toàn không thành thạo, thậm chí còn nơm nớp lo sợ.
Nấu được một nửa thì củi tắt ngúm.
Giang Hoàn: "..."
Cuối cùng, bữa tối được dọn ra bàn, một nồi mì, một đĩa dưa muối, và một đĩa thịt heo xào hành lá.
Mì miễn cưỡng vừa chín tới, thịt heo xào hành lá khét như than, dưa muối lại không tệ, nhưng không phải do Giang Hoàn làm.
Giang Hoàn có chút áy náy: "Anh không quen tay..."
"Không sao đâu, không sao." - Nhậm Xuyên không chê, "Có lẽ ăn cũng khá ngon đấy!"
Giang Hoàn quắc mắt nhìn anh: "Vậy em ăn đi!"
Nhậm Xuyên: "..."
Đối mặt với món thịt heo xào hành lá như than đen, anh thực sự không thể động đũa.
Nghĩ lại về những chiến tích trước đây của Giang Hoàn.
Nếu ăn thì phỏng chừng có thể chết ngay tại chỗ.
Nhậm Xuyên tự tìm mình một cái cớ tuyệt vời: "Em không thể ăn trước! Heo của mình cũng chưa ăn!"
Anh lập tức đứng dậy: "Em đi cho heo ăn!"
Mà này...!heo ăn cái gì?
Nhậm Xuyên ngồi xổm ở cửa chuồng heo, cầm điện thoại tra Baidu: cho heo ăn cái gì.
Anh bấm vào một cái video, người trong video đang nấu thức ăn cho heo, luộc bã đậu và củ cải trong một cái nồi, trông rất thơm.
Nhậm Xuyên đã sẵn sàng nấu thức ăn cho heo.
Giang Hoàn tiến lên: "Anh giúp em."
"Kh...!không cần!" - Nhậm Xuyên vội vàng kêu hắn dừng lại, nếu Giang Hoàn bắt tay vào làm thì hai con heo có còn sống không.
Là sát sinh đó?
Giang Hoàn đặc biệt muốn chứng tỏ bản thân một chút: "Không sao, ngay cả anh và em cũng có thể ăn, thì heo nhất định cũng có thể ăn!"
Nhậm Xuyên: "???"
Hắn đang nói tiếng heo đấy à?
Nhậm Xuyên hướng dẫn hắn: "Vậy thì anh...!nhổ hai củ cải đi."
Giang Hoàn mặc áo khoác bông đi ra ngoài: "Được."
Nhậm Xuyên ngồi trên mặt đất và cắt nhỏ bã đậu, mấy miếng bã đậu này được ép từ cặn sót lại sau quá trình làm dầu đậu nành nên rất cứng, nếu sức lực không đủ mạnh thì sẽ không cắt nổi.
Từ ống kính máy quay, ánh đèn mờ ảo và bóng cây chập chờn, Nhậm Xuyên cúi đầu, giơ rìu lên chém từng nhát một, kèm theo tiếng động khiến người ê răng.
Nhóm quay phim đồng loạt nao núng.
Nửa giờ sau, Giang Hoàn mang theo hai cái bắp cải trở lại, vườn rau cách đó không