Giang Hoàn không bắt được heo, ngược lại bị heo đuổi đến trên cây.
Khi Nhậm Xuyên đến, Giang Hoàn ôm cành cây kêu to, một con heo giận dữ húc đầu vào thân cây.
"Xùy, xùy-!" - Nhậm Xuyên cầm một cành cây trong tay xua con heo, giống như anh hùng từ trên trời rơi xuống, "Cút đi-!"
Con heo mở to đôi mắt tức giận đỏ kè, nhìn anh, nâng bước lao về phía Nhậm Xuyên như một con tàu tuần dương trên đất liền.
Nhậm Xuyên co cẳng bỏ chạy: "Đừng có tới đây-!"
"Cứu mạng-!"
"Heo giết người-!"
"Ai cứu tôi với-!"
Giang Hoàn nhảy từ trên cây xuống và chạy về phía Nhậm Xuyên: "Xuyên Nhi, anh đây-!"
Thế nhưng hắn cũng sợ heo nên trốn đến phía sau Nhậm Xuyên, Nhậm Xuyên lại càng sợ heo, trốn đến phía sau Giang Hoàn, bọn họ cứ lần lượt lần lượt che chắn cho nhau rồi trốn sau lưng nhau...
"Các cậu làm được không vậy!" - Dân làng không chịu nổi nữa, "Hai người các cậu đang khiêu vũ à!"
Bình luận dưới phát sóng trực tiếp đã cười đến điên rồi:
"Ha ha ha ha ha ha ha ha! Đầu tôi! Ôi đầu tôi! Sao tôi không tìm thấy đầu của mình rồi!"
"Heo: Hãy cho tổng tài biết xã hội này có bao nhiêu hiểm ác."
"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha! Không chỉ cho heo ăn mà còn phải bắt heo! Đoàn phim thật tài giỏi!"
"Cười chết tôi rồi, tổng tài sao có thể sợ hãi như vậy!"
"Đường đường là tổng tài lại không cần sĩ diện!"
"Tổng tài: Anh nói tiếng heo đấy à?"
"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha! Đáng yêu quá! Chỉ có mình tôi mới thấy hai vị tổng tài dễ thương chết đi được sao!"
"Lầu trên! Cậu không đơn độc!"
"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha! Không được! Nếu tôi chết vì cười, tổng tài phải trả tiền thuốc men cho tôi!"
Cuối cùng con heo cũng bị bắt, nhưng không phải do hai vị tổng tài bắt được mà là do dân làng không chịu nổi nữa mà lao vào giúp.
Vì bức tường chuồng heo đổ xuống nên hai con heo đã vượt ngục phải nằm tạm trong chuồng của nhà hàng xóm.
Ăn thức ăn của người khác, ngủ trong chỗ của người khác, trông còn có vẻ vui quên cả trời đất.
"Mệt chết mất!" - Lúc bắt heo, Nhậm Xuyên chẳng giúp được tí gì, bây giờ lại kêu mệt, mềm giọng làm nũng, "Anh..."
Giang Hoàn cười, nhìn anh, đưa cái tay bẩn của mình sờ sờ mặt của anh, bôi lên đầy bụi đất, "Làm nũng cái gì."
"Mệt!" - Nhậm Xuyên còn sức để làm nũng, "Tay đau, chân cũng đau!"
Giang Hoàn đến gần, cúi đầu áp vào trán anh: "Thế mông có đau không?"
Nhậm Xuyên sờ sờ mông mình, hơi lắp bắp nói: "Cũng...!đau..."
"Lại đây." - Giang Hoàn ngồi chồm hổm trước mặt anh, "Lên."
Nhậm Xuyên không ngần ngại nằm nhoài trên lưng Giang Hoàn, hai chân vỗ một cái như khi học cưỡi ngựa hồi còn bé, hô một tiếng: "Giá!"
"Em đấy." - Giang Hoàn xốc Nhậm Xuyên lên, hai tay ôm lấy cái mông của anh, từng bước đi về phía trước, "Nhóc thúi."
Nhậm Xuyên cãi lại: "Nếu em là nhóc thúi thì anh là cái gì?"
Giang Hoàn cười khì: "Anh là người mà nhóc thúi kia thích."
Từ "thích" bật thốt ra một cách bất cẩn, cả hai lập tức im lặng.
"Anh..." - Giang Hoàn không tìm được đầu lưỡi của mình, muốn giải thích, "Không..."
Nhậm Xuyên giả vờ không nghe thấy, yên lặng nằm trên lưng Giang Hoàn không lên tiếng, nhưng trong lòng nhai đi nhai lại từ "thích" kia.
"Anh thích em." - Giọng của Giang Hoàn rất nhẹ.
"Ừm." - Nhậm Xuyên ôm cổ hắn, "Em cũng thích anh."
Điều bọn họ nói chỉ là "thích", không phải yêu.
Loại thích đó có thể là cha mẹ với con cái, anh trai với em trai, bạn bè với nhau.
Quá nhiều cách diễn giải.
Ngoài mặt thì gió nhẹ mây trôi, trên thực tế trong lòng núi đổ sóng gầm, trời long đất lở.
Giang Hoàn có chút hoảng hốt, hắn nói thích Nhậm Xuyên, nhưng phản ứng của Nhậm Xuyên kém nhiệt tình hơn hắn nghĩ rất nhiều.
Nhậm Xuyên không thích hắn dù chỉ một chút sao?
Cái loại yêu thích nhuốm màu dục vọng, vừa thuần khiết, lại vừa đồi trụy.
"Anh..." - Giang Hoàn xoa xoa đường chỉ may trên ống quần, muốn nói gì đó.
"Anh." - Nhậm Xuyên lên tiếng nhắc nhở hắn, "Anh nghĩ cho kỹ."
Câu nói này khiến Giang Hoàn sững sờ.
Nhậm Xuyên không biết phải nói thế nào.
Anh nghĩ đến những gì họ đã gặp phải trên chuyến tàu đến Lhasa, bao nhiêu sự khinh bỉ, bao nhiêu trớ trêu, bao nhiêu lời nói như sương gió, đao gươm, tuyết lạnh.
Xã hội này không bật đèn xanh cho ai cả, sẽ không vì ai là tổng tài mà ít chú ý hơn.
Giang Hoàn không phải thế, Nhậm Xuyên biết.
Nếu như chỉ là thích, vậy thì làm anh em trai cũng rất tốt, có thể ở bên nhau cả đời.
Sao phải...!dấn thân vào con đường khó khăn muôn trùng kia đâu?
"Chúng ta..." - Nhậm Xuyên cẩn thận cân nhắc lời nói của mình, "Như thế này cũng tốt..."
Thật sự...!được chứ?
Giang Hoàn dĩ nhiên không biết đáp án.
Giang Hoàn cõng Nhậm Xuyên ra ngoài thôn, trong ruộng có người đang bận rộn, nhìn thấy, ngẩng đầu cười với Nhậm Xuyên: "May mắn nha, anh bạn nhỏ."
"Vâng." - Nhậm Xuyên vui vẻ đáp, "Đây là anh tôi!"
Lần đầu tiên Giang Hoàn cảm thấy tiếng "anh" đó thật chói tai.
Nực cười nhất chính là, từ lúc đầu chính hắn chủ động đề xuất bảo Nhậm Xuyên gọi hắn là anh.
Bây giờ nghĩ lại một chút, những gì Nhậm Xuyên đã nói với hắn lúc ở trong bệnh viện...!rõ ràng là...!có ý với hắn.
Nhưng hắn...!đã làm gì?
Một bà xã lù lù như vậy ở trước mặt hắn, hắn lại muốn làm anh trai!
Giang Hoàn lúc làm việc đồng áng cứ thất thần, bẻ bắp ném bắp, còn chẳng biết mình đang làm gì.
Nhậm Xuyên cõng một sọt bắp về nhà, khi quay lại thì nhìn thấy bắp bị ném lung ta lung tung xuống đất, anh kêu lên: "Anh!"
Giang Hoàn giật bắn cả người, mấy trái bắp trong tay rơi xuống hết.
"Anh làm cái gì vậy!" - Nhậm Xuyên vừa than thở, vừa nhặt bắp trên đất ném vào sọt, "Nhìn đi! Đều dính đầy bùn đất rồi!"
Giang Hoàn không biết mình có thể nói cái gì, ngập ngừng: "Anh..."
"Anh..." - Nhậm Xuyên nhìn thấy sắc mặt của hắn có hơi khó coi, "Anh mệt rồi."
Giang Hoàn thuận nước đẩy thuyền: "Ừm, anh hơi mệt."
"Vậy anh về nhà nghỉ ngơi đi!"- Nhậm Xuyên chủ động đứng lên, "Để em làm."
Làm sao có thể để cho Nhậm Xuyên làm hết được, Giang Hoàn vội vã đổi giọng: "Anh...!anh không mệt nữa!"
Lúc thì mệt, lúc thì không mệt, quả thực làm cho người ta