Trần Ngọc Nhi lớp 12C3, mời em lên phòng giám thị có việc một lần nữa mời em Trần Ngọc Nhi lớp 12C3 lên phòng giám thị có việc - tiếng loa của trường phát lên khiến tất cả mọi người tò mò
- Ủa, có việc gì mà gọi tên bà - nhỏ Tú nhìn cô, cô lắc đầu cũng tỏ vẻ ngạc nhiên không kém, cô xin phép giáo viên rồi ra khỏi lớp trên đường đến văn phòng cô còn lo sợ là mình làm sai việc gì không ta đến nơi cô thấy thầy giám thị đang đứng đó
- Thưa thầy, thầy gọi em ạ - cô lễ phép chào, thầy giám thị gục đầu vẻ mặt vẫn căng như mọi khi
- Có người muốn gặp em - thầy nói rồi một người phụ nữ trung niên bước vào, bà mặc trên mình bộ đầm đen sang trọng, thầy giám thị nói xong thì rời đi để lại không gian cho cô và người phụ nữ đó,
Vừa nhìn cô cũng đã nhận ra rồi, là mẹ của cô dù bà có lớn tuổi nhưng vẫn không khác gì trong tấm hình đám cưới mà cô được xem chỉ là cô không còn nhớ tên của bà thôi. Cả hai nhìn nhau một hồi lâu, cô vốn dĩ đợi bà lên tiếng trước nhưng mãi không thấy cô mở lời
- Xin hỏi bà kiếm tôi có việc gì? - cách xưng hô cũng biết rồi cô không có một chút tình cảm mẹ con nào với bà cả, nghe cô nói vậy bà rơm rớm nước mắt
- Nhi, mẹ rất nhớ con - Bà lại ôm chầm lấy cô, cô nhăn mặt tỏ vẻ khó chịu gỡ bỏ tay của bà ra liền lập tức cô lùi lại
- Có việc gì thì bà nói đi, đừng lại gần tôi chúng ta không thân đến vậy đâu - cô nói một cách dứt khoác, không một chút vướng bận, nghe con gái mình nói vậy bà mẹ thút thít lấy tay lau nước mắt nói
- Mẹ...mẹ chỉ muốn ôm con một lát thôi, đã lâu rồi mẹ chưa được ôm con - Bà tiến đến thì cô lùi lại
- Được rồi đó, bà đang làm dỡ thời gian lên lớp của tôi, nếu không có gì tôi đi trước cũng mong bà đừng đến đây làm phiền tôi - cô nói rồi quay người bỏ đi ra khỏi phòng, bà chạy theo nước mắt lã chã, gọi tên cô
- Nhi.... - cô dừng lại, bà bước đến giọng khàn khàn nói với cô
- Mẹ biết con với Anh Tuấn rất hận mẹ, nhưng lúc đó mẹ có nỗi khỗ riêng nên mới để lại tụi con cho bà nội và ba, mẹ sợ tụi con đi theo mẹ sẽ chịu khổ nên mới để tụi con lại chứ làm sao mẹ có thể nhẫn tâm bỏ tụi con, mẹ mẹ lúc nào cũng nhớ đến tụi con cả, bây giờ mẹ đã thành công nên muốn về đây tìm lại tụi con để đoàn tụ, con...con..
Nghe đến đây nước mắt cô tự động chảy dài trên má, cô cười khảy lên
- Bà có nổi khổ, bà sợ anh em tôi theo bag chịu khổ, bà không nhẫn tâm ư, thật nực cười, bà bỏ anh em tôi từ khi chúng tôi rất nhỏ, bà biết lúc đó tôi bao nhiêu tuổi không là là học mầm non đấy, bà bỏ đi không chút vấn vươn, bà đi theo người đàn ông khác, bà chê nhà ba tôi nghèo không cho bà được thứ bà muốn đúng không? - cô hỏi, bà ta nắm lấy tay cô
- Không phải vậy, mẹ sao lại không vươn vấn tụi con là do mẹ mang thai chín tháng mười ngày mang nặng đẻ đau sao có thể nói bỏ là bỏ, con đừng nghe bà nội con nói, bà ta chỉ muốn chia rẻ mẹ con mình thôi, chính bà ta... - cô giật tay ra khỏi tay bà la lớn với sự tức giận
- Đủ rồi, tôi không cho phép bà nói xấu bất cứ điều gì về gia đình tôi, và bà cũng đừng mong nhận được sự tha thứ.
- Mẹ biết là mẹ có lỗi, mẹ xin lỗi con, con tha lỗi cho mẹ được không? - bà vẫn tja thiết năn nỉ, trống cũng đánh báo hiệu giờ ra chơi, học sinh thì bắt đầu túa ra các lớp, bà thấy vậy liền quỳ xuống khóc lóc ỉ ôi, nắm tay cô
- Mẹ xin con, con tha lỗi cho mẹ đi, Nhi mẹ xin con - thấy bà quỳ, cô cũng bất lực gỡ bỏ tay bà ra
- Bà làm gì vậy, bà bỏ tôi ra - cô hất tay bà nhưng quá đà, bà ngã xuống
- Nhi, em làm gì vậy, mau xin lỗi mẹ em đi không? - ông thầy giám thị đỡ bà dậy quát cô, học sinh các lớp cũng xúm lại xem có việc gì kẻ bàn người tán khiến đầu óc cô muốn nổ tung, bà thì vẫn thút thít lau nước mắt làm như mình là người đáng thương
- Tôi nói lại lần cuối, tôi không có mẹ, mẹ tôi chết rồi mà nếu còn sống cũng không phải bà - cô trừng mắt nghiến răng nói rồi xoay người rời khỏi đám đông, mọi người nhìn theo cô
- Nhi, em quay lại đây cho thầy - thầy giám thị gọi nhưng cô không dừng bước , bà vẫn lại khóc còn gọi cô (đúng giả tạo)
- Nhi, Nhi, mẹ xin lỗi mà, con đừng vậy.
- Cô Ly, cô bớt diễn kịch lại đi - nhỏ Tú vẻ mặt khó chịu nhìn người đàn bà kia nói rồi cũng rời đi theo cô, có lẽ không ai biết rõ gia đình của cô bằng nhỏ, ba mẹ nhỏ cũng kể cho nhỏ nghe về mẹ của cô, ở xóm cô ai không biết bà Nguyễn Xuân Ly là mẹ của Trần Anh Tuấn(anh cô) và Trần Ngọc Nhi, là vợ của Trần Anh Hiệp (ba cô) bà bỏ gia đình bỏ chồng bỏ con từ lúc nhỏ đi theo người khác bây giờ bà đặt về nhận con đúng là mặt dày quá mà.
Thầy giám thị giải tán đám đông sau đó đỡ bà Ly vào văn phòng, rồi bắt đầu hỏi chuyệ cũng chẳng biết bà nói gì với thầy cả.
Cô lên lớp thu dọn sách vở và bỏ về,tâm trạng cô đang không tốt, nhỏ Tú cũng đồng ý để cô về,
- Để tui nói giáo viên cho, bà về đi
Giờ đây cô muốn yên tĩnh cho đầu óc thanh thản tí, cô